Tôn Tân sững sờ: "Hả?"
Sắc mặt Tần Gia Thụ vẫn thản nhiên: "Gửi cho tôi".
"À, à, được..."
Dù sao cũng bị người ta nắm được cái đuôi, Tôn Tân không dám không gửi, vội vàng thêm bạn tốt rồi đem ảnh và video trong máy chuyển sang.
"Xong chưa?"
Tôn Tân vội vàng gật đầu, "Xong rồi."
Tần Gia Thụ rũ mắt nhìn cậu ta: "Chỉ có thế này?"
Tôn Tân: ... không thì còn cái gì?
"Nói".
Tôn Tân lập tức run rẩy: "Chỉ có thế này thôi, đây là lần đầu tôi gây án".
Tần Gia Thụ khẽ gật đầu: "Xóa".
"Hả?"
"Xóa tất cả ảnh chụp và video trong máy cậu".
Tôn Tân nhanh nhẹn xóa bỏ hết tất cả, sau đó còn giơ tay cho người ta nhìn, cúi đầu kiếm cớ giải thích cho chính mình: "Lần sau tôi sẽ không tiếp tục làm chuyện này nữa, sau khi bị hội trưởng hội học sinh cảnh cáo tôi nhất định nghiêm túc tự sửa lại lỗi lầm, một lần nữa trở lại làm người".
Cậu ta ngẩng đầu: "Cậu xem chuyện này có thể..."
Nói được nửa câu, Tôn Tân ngạc nhiên: ?
Người đâu rồi?
Chỉ thấy người vốn lúc nãy còn đứng trước mặt cậu ta, đã biến mất không còn tăm tích.
Buổi tối Tần Gia Thụ trở về nhà, giống như ngày thường đi vào phòng tắm tắm rửa, không lâu sau cửa phòng tắm mở ra, Tần Gia Thụ chỉ vây một cái khăn tắm đi ra ngoài.
Cơ bắp trên sống lưng rộng lớn hiển hiện rõ ràng, giọt nước chưa được lau khô theo đường cong hoàn hảo kia trượt xuống.
Tần Gia Thụ đưa tay vuốt mấy sợi tóc ẩm ướt ra sau đầu, cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566546/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.