Trên người nóng bừng dữ dội, hốc mắt Tần Gia Thụ cũng đỏ bừng, nhìn người đứng ở bên ngoài, ánh mắt nóng bỏng.
Lúc còn nhỏ hắn đã từng ảo tưởng rằng, nếu như hắn không phải một đứa trẻ xuất sắc, sẽ có người nào đơn thuần thích hắn hay không, có người nào vì hắn mà tới hay không?
Mặc dù ý nghĩ này không tồn tại quá lâu, nhưng nó đã cắm rễ chôn sâu trong đáy lòng, chỉ là hắn từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ tới, người này sẽ là Ôn Trĩ Sơ.
Tần Gia Thụ khàn giọng mở miệng, "Tôi bị mắc bệnh truyền nhiễm, cậu không sợ sao?"
Có lẽ là vì phát sốt, trong mắt Tần Gia Thụ tràn đầy mỏi mệt.
Ôn Trĩ Sơ nhìn hắn, chớp mắt hai cái, không ngờ lời này có thể hỏi ra từ miệng của Tần Gia Thụ, một người kiêu căng như vậy mà cũng có lúc dỡ bỏ lớp ngụy trang hỏi thăm cảm nhận của người khác.
Không thích hợp, thực sự không thích hợp.
"Thiên Miêu tinh linh."
[Hệ thống: Tôi đây.]
"Cậu nói xem, nhân vật chính cũng sẽ sợ hãi, có phải không?"
[Hệ thống: Hay là cậu an ủi hắn hai câu.]
Được, Ôn Trĩ Sơ lúc này mới mở miệng, "Cậu đừng sợ."
Tần Gia Thụ sững sờ.
Chỉ thấy đối phương cười rạng rỡ, "Chắc chắn sẽ không chết đâu."
Tần Gia Thụ: . . .
Thiên Miêu tinh linh: . . .
[Hệ thống: Cậu biết an ủi người ta ghê cơ.]
Ôn Trĩ Sơ cười sờ sờ đầu, "Quá khen."
Thiên Miêu tinh linh: Tôi không có khen cậu, cậu hiểu không!!!
Lời của cậu có khác gì đang tiễn hắn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566537/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.