*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Gia Thụ không nói câu gì, nhìn người trước mắt trong chớp mắt đã không còn phát cáu nổi nữa, không hiểu sao cơn giận trong lòng dần dần bị lý trí nuốt lại, đột nhiên hắn nhận ra hành vi vừa rồi của mình thật hoang đường không thể nào tưởng tượng nổi.
Hắn buông bàn tay đang kiềm chế hai má người ta ra, thân hình cao lớn đứng im tại chỗ mấy giây rồi quay người rời đi, trong mấy giây đó hắn không thèm nhìn về phía Ôn Trĩ Sơ dù chỉ một chút.
Chân dài bước lớn, không mất bao lâu, bóng dáng cao lớn kia đã biến mất ở chỗ rẽ.
Ôn Trĩ Sơ có chút ngây ngốc đứng im tại cỗ, Thiên Miêu tinh linh tưởng đứa nhỏ này bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên ngốc mất rồi, an ủi cậu.
[Hệ thống: Cậu đừng nghe hắn nói lung tung, sao có thể không có ai thích cậu được chứ, tôi rất thích cậu đấy].
Đối mặt với lời tỏ tình bất ngờ này, Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên: "Cám ơn cậu, Thiên Miêu tinh linh."
[Hệ thống: Cái này có là gì, cậu nên nhớ, lời nói của đàn ông không đáng tin].
Ôn Trĩ Sơ ngại ngùng cúi đầu: "Thế nhưng cậu đâu phải là người".
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Tuy tôi không phải là người, nhưng cậu thì đúng là chó đó.
Ôn Trĩ Sơ nhìn về chỗ rẽ phía trước, bi thương trong lòng không còn lại bao nhiêu. Cậu biết Tần Gia Thụ nói những lời đó chính là muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566534/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.