"Bảo vật gia truyền?"
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu, "Đúng đó... nước tôi thường uống chỉ trong khoảng 3 tệ mà thôi".
Giá tiền lớn thế này chẳng phải bảo vật gia truyền thì là gì.
Nhìn bảo vật gia truyền có giá 7 tệ trong tay, da mặt của Tần Gia Thụ giật giật.
Đồ vật hắn tặng đi, đối phương lại mượn danh nghĩa phần thưởng trả lại cho hắn.
Có thể nói, lấy đồ của hắn, lại dùng cho hắn.
Hắn lại ngước mắt lên nhìn người đứng bên cạnh, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt đối phương tựa như trong đó có hai chiếc bóng đèn 10W, mặt mũi viết rõ một hàng chữ: Cho cậu đó, cậu cầm đi...
Tần Gia Thụ không biết nên nói gì, hơn nửa ngày mới mở miệng: "Không cần".
Nói xong, hắn ném trả chai nước vào trong tay Ôn Trĩ Sơ. Người đang cười như đóa hoa hướng dương đón gió kia sững sờ, giọng nói cũng mang theo bối rối: "Cho... cho cậu đó".
Ôn Trĩ Sơ không hiểu tại sao hắn không muốn, dù sao thứ này đối với cậu chính là một món đồ tốt, cậu chưa bao giờ nhìn thấy một chai nước có kích thước và dung lượng bình thường thế này mà bán đến tận 7 tệ.
Đối với kẻ nghèo hèn như cậu, kẻ bán chai nước này chẳng khác gì kẻ cướp ngân hàng.
Mấy vị thương gia cướp thẳng của bạn 7 tệ, sau đó lại đem trả lại cho bạn một chai nước.
Thấy người ta không muốn, cậu đi về phía trước vài bước, rút ngắn khoảng cách với đối phương, đôi mắt chân thành không mang theo bất kỳ tạp chất nào khác nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566528/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.