Nhìn Ôn Trĩ Sơ ra ra vào vào ở cửa sau, liên tục nhảy tới nhảy lui, cơ mặt Tần Gia Thụ giật giật.
Cậu ta đang làm gì vậy...
Thiên Miêu tinh linh cũng chìm vào im lặng trong phút chốc.
[Hệ thống: Ôn Trĩ Sơ.]
Ôn Trĩ Sơ: "Sao thế?"
[Hệ thống: Đừng có tiếp tục diễn vai thằng đần nữa có được không?]
Ôn Trĩ Sơ hơi khó hiểu.
[Hệ thống: Giống lắm rồi.]
". . ."
Ôn Trĩ Sơ thấy Tần Gia Thụ nhìn về phía mình liền dừng động tác lại, chờ đợi âm thanh máy móc thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
Một giây, hai giây. . . Năm giây. . .
"Thiên Miêu tinh linh, nói gì đi chứ."
[Hệ thống: Nói cái gì? Khen cậu diễn tốt à?]
Biết được hành động vừa rồi của mình không khiến Tần Gia Thụ phiền chán, Ôn Trĩ Sơ im lặng một hồi, đối phương không nhìn ra sự khiêu khích của cậu, thì chỉ có thể là "Cậu ấy xem thường tôi".
[Hệ thống: Sao có thể, cậu đừng đoán mò].
Ôn Trĩ Sơ nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý, có lẽ Tần Gia Thụ không hiểu được ngụ ý đi cửa sau của cậu.
Sau đó, cậu nghe thấy Thiên Miêu tinh linh nói: [Đơn giản là, hắn không thèm để cậu vào trong mắt].
". . ."
Quả nhiên, ánh mắt bất đắc dĩ và lạnh lùng của Tần Gia Thụ quét qua cậu một cái, sau đó quay người cất bước định rời đi.
Ôn Trĩ Sơ vội vàng đi theo sau lưng hắn.
Thân hình đối phương cao lớn khỏe mạnh, cặp sách tùy ý vắt một bên vai. Ôn Trĩ Sơ nhìn bờ vai rộng lớn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566523/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.