Nam sinh sửng sốt, khóe miệng co giật: "Đờ mờ, đây là cái đam mê quái quỷ gì thế?"
Ôn Trĩ Sơ cầm quần áo lùi về phía cạnh cửa, không nói gì.
"Được rồi, cho mày cho mày". Bạn học nam kia ngoài mặt thì tỏ ra ghét bỏ, làm bộ không muốn đến đoạt đồ nữa, thực tế thì trong lòng đã sớm nở hoa.
Tựa như lúc này trên trán Ôn Trĩ Sơ đang khắc to mấy chữ.
Thù oán ngập đầu.
Nếu Tần Gia Thụ phát hiện đồng phục mình bị người khác phá hoại thì tuyệt đối sẽ không cho qua, vị này trước giờ chưa từng là một kẻ biết nín nhịn, chịu thiệt thòi.
Mà hành động vừa rồi của cậu ta hoàn toàn do quá xúc động, lúc cầm kéo cắt cũng hơi do dự, lo lắng nếu Tần Gia Thụ biết chuyện thì mình nên làm thế nào bây giờ.
Bây giờ thì tốt rồi, có một con cừu non tự chạy đến chịu tội thay.
Thấy Ôn Trĩ Sơ không nhận kéo, nam sinh lại đưa kéo đến gần cậu: "Cầm lấy này".
Lúc này Ôn Trĩ Sơ mới run rẩy cầm lấy kéo.
Cậu bạn kia nhìn bàn tay run như bị Parkinson của Ôn Trĩ Sơ, mở miệng hỏi: "Mày run gì chứ?"
"Tôi... tôi căng thẳng".
"Vậy sao mày lại nói lắp?"
"Tôi... tôi căng thẳng".
"...."
Nhưng cậu run một cái mà run đến tận ba phút, đứng mãi ở đó chẳng chịu nhúc nhích chút nào.
Cậu bạn kia hơi mất kiên nhẫn: "Mày có thể nhanh lên không, mau làm đi".
Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ lùi về sau một bước, nhìn cái kéo trong tay thật lâu mà vẫn không làm thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566504/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.