Ôn Trĩ Sơ sau khi phát biểu xong một câu sặc mùi tìm đường chết, vội nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn đối phương. Đứng ở góc độ của cậu có thể nhìn thấy được rõ ràng, sắc mặt Tần Gia Thụ dùng tốc độ mà mắt thường thấy được, tối dần đi.
Cậu không nhịn được, lùi lại một bước.
"Thiên.... Thiên Miêu tinh linh".
[Hệ thống: Tôi đây]
Hai chân Ôn Trĩ Sơ hơi run rẩy: "Nhanh... nhanh tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành".
[Hệ thống: Vì sao?]
Ôn Trĩ Sơ: "Tôi sợ lát nữa cậu sẽ không nhìn thấy tôi nữa".
[Hệ thống: Không phải cậu đang đứng đây sao, sao lại không nhìn thấy cậu chứ?]
Ôn Trĩ Sơ run run rẩy rẩy nói: "Nắm đấm của cậu ta cứng lắm."
". . ."
Trái tim Ôn Trĩ Sơ đập như trống trong lồng ngực, còn đang chờ mong thông báo nhiệm vụ hoàn thành, ai ngờ âm thanh máy móc lạnh lùng lại nói: [Không tuyên bố được].
Mắt cậu mở to: "Vì sao?"
[Hệ thống: Hỏi tôi làm gì? Hỏi cậu ta á].
Ôn Trĩ Sơ ngẩng đầu nhìn Tần Gia Thụ một chút.
"...."
Anh zai này có tố chất tâm lý mạnh ghê.
Đến giờ mà vẫn chưa bị cậu làm buồn nôn cơ à?!
Nhưng nhìn nét mặt của đối phương, cậu không còn dám nói thêm bất cứ câu nào nữa.
Cậu sợ lời nói cậu còn chưa nói ra, đã quỳ xuống lạy người ta rồi.
[Hệ thống: Vậy cậu còn cần 50 tệ không?]
Tiếng trống lui quân trong lòng đã vang vọng, nhưng ngoài miệng Ôn Trĩ Sơ vẫn sợ hãi nói: "Có..."
Miêu tả hoàn mỹ cho hình ảnh một kẻ cùi bắp mà còn thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566493/chuong-08.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.