Nỗi khiếp sợ ngã từ trên tường cao xuống còn chậm chạp chưa tiêu hóa hết, Ôn Trĩ Sơ mở miệng, trái tim vẫn đập thình thịch, không biết rằng đây là nỗi sợ do ngã xuống hay là do bị Tần Gia Thụ dọa. Giọng hát vừa run rẩy vừa lạc nhịp, nghe còn khó chịu hơn cả tiếng ma sát với thủy tinh.
Ôn Trĩ Sơ hát xong liền hối hận, cố giả vờ bĩnh tĩnh, chớp mắt với người kia hai cái.
Nghe rồi chứ, nhất định hắn đã nghe thấy bài hát này rồi nhỉ?
Lâm muội muội, nữ chủ đỉnh lưu hàng chóp của giới cổ trang.
Tần Gia Thụ tối sầm mặt: "Chưa từng nghe qua".
Ôn Trĩ Sơ: !!!
Đối phương nói một câu chưa từng nghe qua, sợ hãi trong lòng cậu dâng lên gấp bội. Ôn Trĩ Sơ đành phải kiên trì mở miệng nói tiếp: "Không sao... không sao, hiện giờ cậu đã nghe thấy rồi đấy".
Tần Gia Thụ lườm cậu một cái, giọng nói lạnh lùng không có độ ấm: "Vậy nghĩa là tôi còn phải cám ơn cậu?"
Ôn Trĩ Sơ sửng sốt, ngại ngùng cúi đầu, "Đừng... đừng khách khí".
"..."
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Gia Thụ lại càng đen hơn, giọng nói tựa như lưỡi đao sắc lạnh: "Xuống khỏi người tôi ngay".
Gần đây có nhiều chuyện xảy ra, sáng nay Quý Phong Trường hỏi hắn buổi tối có muốn ra ngoài chơi game không, lúc này hắn mới ý thức được đã lâu rồi mình không có thời gian thả lỏng.
Sau khi ra khỏi trường học, hắn đang định gọi điện thoại hỏi vị trí của đối phương, vừa mới ấn số còn chưa kịp kết nối, Tần Gia Thụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566490/chuong-05.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.