Thu Lạc đột nhiên cả kinh, người mù lỗ tai đều nhạy bén như vậy sao?
Nó tự nhận là chính mình đã đủ cẩn thận rồi, đến một chút tiếng động cũng không phát ra, như thế nào lại bị phát hiện?
Mèo đen nhỏ treo ở trên rèm của sổ, theo rèm của lay tới lay lui, trong lúc nhất thời tiến thối không được.
Theo sau, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng một nam nhân cà lơ phất phơ cười khẽ: "Tẫn Nhiễm, ta là chú hai ngươi a. Chú hai đặc biệt đến thăm ngươi, còn không mở của cho ta vào?"
Thu Lạc lập tức buông rèm ra, nhẹ nhàng nhảy xuống trên sàn nhà, trốn vào góc tường tối như mực.
Lâm Tẫn Nhiễm hiển nhiên không muốn phản ứng đối phương, trong tay vẫn cầm bút như cũ, đang cầm sách, cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Ta muốn nghĩ ngơi, chú hai có chuyện gì ngày mai nói sau."
"Phải không?" chú hai Lâm hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu nâng thật dài, truyền đến tiếng nói: "Chú hai muốn tìm ngươi nói chuyện cha ngươi bệnh nặng, ngươi đã không quan tâm cha như vậy, quên đi."
Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại động tác, lông mày hơi nhíu lại, dáng vẻ cực kỳ không kiên nhẵn. Y suy tư một lát, chung quy vẫn là ném bút, chậm rãi thở ra một ngụm khí đục.
Y đứng lên, hai tay dọc theo tay vịn, mép bàn, vách tường, một đường mò mẫm đi tới cửa phòng, mở cửa ra, nói: "Vào đi."
Trong góc phòng Thu Lạc lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một nam nhân trung niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-co-chap-dang-phat-dien/3031900/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.