Nghe Tạ Hoằng Văn nói vậy, Hứa Nhan Du cũng không bất ngờ hay ngạc nhiên gì cả. Cô biết rõ anh đã bị nhiều người chửi rủa, nhục mạ, thậm chí chính bản thân anh cũng cảm thấy mình không sạch sẽ. 
Nhưng đứng trước sự tự ti của anh, cô lại vờ như không hiểu rõ mà nói với anh: “Cậu sạch lắm, người còn tỏa ra mùi thơm mát dễ chịu. Không hề có xíu mùi mồ hôi nào luôn, tôi rất hài lòng với một người bạn cùng phòng như cậu.” 
Tạ Hoằng Văn nghe thấy vậy thì cứ nhìn Hứa Nhan Du chòng chọc. Anh cảm thấy Hứa Nhan Du quả đúng là mắc chứng đa nhân cách, rõ ràng hôm qua lúc đầu còn không ngừng xúc phạm anh, vậy mà ngã đập đầu một cái thì lại trở thành một người tốt. 
Tạ Hoằng Văn thật không biết cái nhân cách người tốt của Hứa Nhan Du sẽ tồn tại bao lâu, không biết bao lâu sau thì cái nhân cách xấu xa như hôm qua sẽ trở lại. 
Tuy nhiên cũng chẳng liên quan gì đến anh. 
Anh quay người rời đi. 
Hứa Nhan Du ở phía sau gọi anh: “Hoằng Văn, chờ tôi đi chung với!” 
Thế nhưng anh vẫn bước đi, không quay đầu lại. 
Hứa Nhan Du thấy anh cố tình không chờ mình thì hơi bực mình nên cũng chẳng buồn đuổi theo anh. Cô từ tốn đeo kính, cầm cặp sách rồi rời khỏi phòng ký túc xá. 
Phòng ký túc xá của cô ở ngay tầng một cho nên không phải lên xuống cầu thang nhiều. 
Đến lúc đi ra cổng ký túc xá, Hứa Nhan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-chi-yeu-minh-toi/2987337/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.