Thứ bảy, tiết thể dục.
Học sinh lớp 12-1 lại phải chạy bộ, còn Hứa Nhan Du thì vẫn ngồi nghỉ như bình thường.
Cô cảm thấy giả làm Tô Tấn Bằng thật tốt, vì sức khỏe anh ấy không tốt nên giáo viên chẳng bao giờ bắt anh tập thể dục giữa trời nắng, cũng không bảo anh phải làm mấy công việc nặng nhọc trong lớp như bê bàn ghế hay mang vác vật nặng.
Như bây giờ đây, Hứa Nhan Du giả làm anh ấy thì chỉ cần ngồi yên một chỗ, trong khi các bạn học khác thì phải chạy đến vã mồ hôi, thở hồng hộc giữa thời tiết nắng nóng.
Lúc này thầy thể dục chợt rủ lòng thương, cho các học sinh nghỉ ngơi một lát.
Tạ Hoằng Văn liền chạy về phía Hứa Nhan Du.
Gần đây mối quan hệ giữa hai người đã ngày một tốt lên. Mặc dù Tạ Hoằng Văn ít nói, rất hiếm khi chủ động nói chuyện với Hứa Nhan Du. Nhưng Hứa Nhan Du biết rằng bây giờ, anh đã coi cô là bạn.
“Này, cậu có khát không?” Tạ Hoằng Văn vừa chạy đến thì đã hỏi Hứa Nhan Du.
Vừa rồi anh chạy bộ nên thấy hơi khát, cho nên anh lo rằng Hứa Nhan Du ngồi ở đây cũng thấy khát nên mới hỏi cô.
Mà hôm nay trời nắng, Hứa Nhan Du cũng thấy hơi khát nên liền gật đầu, đáp: “Có.”
Tạ Hoằng Văn liền bảo: “Vậy ngồi đây chờ, tôi đi mua nước.”
Hứa Nhan Du nghe thấy thế thì đang định bảo là không cần, nhưng Tạ Hoằng Văn đã nhanh chóng chạy đi.
Sao lại chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-chi-yeu-minh-toi/2987323/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.