Ngày hôm sau, Hứa Nhan Du đã xin thầy cho mình chuyển về bàn đầu, đến buổi trưa cô cũng không còn xuống canteen ăn cùng Tạ Hoằng Văn nữa. 
Chuyện này đã khiến cả lớp xôn xao bàn tán. Nhưng đương nhiên bọn họ không dám nhiều lời ngay trước mặt cô mà chỉ dám bàn tán trong âm thầm, hoặc là đợi khi Tạ Hoằng Văn ở riêng một mình thì bắt đầu đi giễu cợt anh. 
“Bị Tô Tấn Bằng bỏ rơi rồi à?” 
“Tao biết ngay mà! Người ta là cậu chủ nhà họ Tô, làm sao có thể làm bạn với loại người như mày được chứ?” 
“Haha đáng thương quá mà. Nhưng mà đáng đời lắm, ai bảo mày quá dơ bẩn nên mới không ai chấp nhận được mày.” 
Những lời như vậy còn chưa quá đáng lắm. Nếu là bình thường, Tạ Hoằng Văn đáng lẽ phải nghe thấy nhiều lời kinh khủng hơn thế này. Nhưng vì một trong những tên độc mồm nhất lớp là Lã Đắc Vũ, mà lần trước Tạ Hoằng Văn lại đánh Lã Đắc Vũ một trận, cho nên bây giờ hắn ta rất sợ Tạ Hoằng Văn, cũng không dám nói ra những lời khó nghe với anh nữa. 
Chính vì vậy, anh cũng ít phải nghe mấy lời chửi rủa hơn. 
Nhưng dù có bị chửi rủa thì anh cũng chẳng quan tâm nữa, vì anh vốn đã quen rồi. 
So với bị chửi rủa, thì việc không được ở cạnh Hứa Nhan Du càng khiến anh khó chịu hơn. 
Bây giờ ngày nào anh cũng chỉ muốn sớm tan học, như vậy có thể cùng Hứa Nhan Du về ký túc xá, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-chi-yeu-minh-toi/2987286/chuong-33.html