Nằm trong vòng tay Tạ Hoằng Văn, trái tim của Hứa Nhan Du giống như sắp tiêu rồi. Từ khi sinh ra đến nay, cô chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình dao động mãnh liệt như giây phút này. 
Cô vội đẩy Tạ Hoằng Văn ra, không để anh ôm mình nữa. Trái tim cô giống như muốn nổ tung vậy, vô cùng nguy hiểm. 
Mà Tạ Hoằng Văn bị cô đẩy ra thì không khỏi cảm thấy mất mát. Anh liền nắm lấy bàn tay cô, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Nếu cậu không muốn ôm thì có thể nắm tay được không? Tôi vẫn còn sợ.” 
Hứa Nhan Du nghe vậy thì không nói gì nhưng cũng ngầm đồng ý cho Tạ Hoằng Văn nắm tay mình. 
Dần dần cô cũng thấy bình tĩnh lại, nhưng tâm trí cô vẫn giống như đang ở trên mây. Ngoài trời vẫn còn mưa nhưng đã không còn sấm sét, cô lại không phát hiện ra nên cứ nằm trên giường Tạ Hoằng Văn mãi mà vẫn chưa đi. 
Thế rồi đến lúc 11 giờ, cô đã ngủ thiếp đi mất. Sau đó một lúc, cô lại cựa mình rồi xoay người, bàn tay cũng vô thức rút khỏi tay Tạ Hoằng Văn. 
Tạ Hoằng Văn vốn đang nắm tay Hứa Nhan Du, bây giờ Hứa Nhan Du bỗng thu tay lại thì anh có chút không vui. Thế nhưng sau đó, anh đã nhanh chóng nhích lại gần cô, sau đó ôm lấy eo cô. 
Eo cô rất nhỏ, lại còn mềm mềm. 
Tạ Hoằng Văn chưa từng chạm vào eo con gái bao giờ. Nhưng anh nghĩ, eo của con gái chắc cũng sẽ mềm như thế. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-chi-yeu-minh-toi/2987275/chuong-38.html