Trong phòng bệnh, Hứa Nhan Du ở bên cạnh Tạ Hoằng Văn không rời.
Tô Tấn Bằng khuyên cô nên đi ăn uống, nghỉ ngơi một lát. Nhưng cô không đi, cô bảo mình phải đợi Tạ Hoằng Văn tỉnh lại. Tô Tấn Bằng không khuyên được nên cũng đành để cho cô ở bên cạnh Tạ Hoằng Văn.
Không biết qua bao lâu.
Hứa Nhan Du lại không nhịn được mà ngủ thiếp đi mất. Nhưng bàn tay cô vẫn nắm lấy tay Tạ Hoằng Văn, giống như thường ngày hai người thường nắm tay nhau khi ngủ vậy.
Thế rồi bỗng nhiên, bàn tay của Tạ Hoằng Văn khẽ động. Hứa Nhan Du đang nắm tay anh liền tỉnh dậy, vội vàng nhìn anh thì liền thấy lông mi anh khẽ run, hai mắt từ từ mở ra.
Cô hạnh phúc mà mỉm cười, một tay nắm chặt tay anh, còn một tay thì nhẹ nhàng chạm vào má anh.
Mà anh tỉnh dậy thì liền thấy khuôn mặt đang mỉm cười của cô, thế nên ánh mắt mơ màng của anh nhanh chóng trở nên dịu dàng, đôi môi anh cũng khẽ cong lên.
Hứa Nhan Du đột nhiên muốn khóc, nhưng may mà cô vẫn nhịn lại được.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tạ Hoằng Văn, âu yếm nhìn anh, sau đó lại nghẹn ngào nói: “Cuối cùng anh cũng đã tỉnh. Anh biết vừa rồi em lo lắng lắm không?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì muốn dỗ dành cô, nhưng lúc này cô lại nói: “Lần sau anh đừng làm như vậy nữa… Em sợ lắm… Em thật sự sẽ không chịu nổi đâu…”
Tạ Hoằng Văn nghe đến đây thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-chi-yeu-minh-toi/2986939/chuong-65.html