Hứa Nhan Du bước vào phòng mình.
Cô bị ngã nhưng Tạ Hoằng Văn lại không quan tâm, cho nên cô cực kỳ buồn lòng. Khuôn mặt cô cũng hiện rõ vẻ buồn bã, trông cực kỳ đáng thương, tội nghiệp.
Tuy nhiên, Tạ Hoằng Văn đang nhìn cô qua camera lại không thấy thương chút nào. Anh nhìn chằm chằm hình ảnh của cô trên màn hình, trong lòng thầm nghĩ: Bày ra vẻ mặt đó là sao chứ? Làm như bản thân bị ngã thật không bằng.
Anh không hề biết rằng lúc này, tâm trạng của Hứa Nhan Du đã bắt đầu từ “buồn bã” mà dần dần chuyển thành “giận hờn”. Bởi vì cứ nghĩ tới chuyện anh không còn quan tâm cô, trong lòng cô lại càng cảm thấy khó chịu.
Cô nhìn chiếc gối được đặt trên đầu giường, cuối cùng cũng không nhìn được mà đi đến, cầm cái gối đó lên rồi tưởng tượng cái gối là anh.
Sau đó, cô liền véo véo cái gối.
Anh ở trước màn hình liền cảm thấy khó hiểu, thầm hỏi: Cô ta đang làm cái gì vậy?
Kết quả, anh liền nghe thấy cô tức giận mắng: “Hoằng Văn, anh là tên khốn! Em yêu anh thương anh như vậy, thế mà em ngã anh cũng không thèm quan tâm! Em véo chết anh!”
Tạ Hoằng Văn nghe được lời yêu thì không khỏi ngẩn người trong giây lát. Nhưng rất nhanh sau đó, anh liền cau mày: Yêu tôi, thương tôi, vậy mà dám tưởng tượng tôi là cái gối mà véo tôi? Lại còn dám nói tôi không quan tâm cô? Cô giả vờ ngã tôi còn chưa vạch trần, vậy mà cô còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-chi-yeu-minh-toi/2986903/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.