Tạ Hoằng Văn nghẹn ngào cầu xin Hứa Nhan Du, khóe mắt anh không biết từ bao giờ đã đỏ lên, nước mắt cũng không biết từ khi nào đã rơi xuống.
Từ khi còn nhỏ, nhận thức được rằng mình bị người ta khinh thường, Tạ Hoằng Văn đã không còn khóc nữa. Bị mẹ nuôi hành hạ, anh không khóc. Bị người khác bắt nạt, anh không khóc. Bị dao đâm, bị thương đến suýt nữa chết đi, anh cũng không khóc.
Chỉ có bây giờ, khi nhìn thấy Hứa Nhan Du yếu ớt nằm trên giường bệnh, anh mới không nhịn nổi mà rơi nước mắt. Anh cũng biết rằng hóa ra, so với việc bản thân chết đi, thì việc Hứa Nhan Du không còn trên cõi đời này còn đáng sợ và đau buồn hơn gấp vạn lần.
Đến buổi chiều.
Anh đầu đinh đến khuyên Tạ Hoằng Văn ăn chút gì đó và nghỉ ngơi một lát. Cả đêm hôm qua Tạ Hoằng Văn đã không ngủ nghỉ, đến tận đến bây giờ anh vẫn chưa từng chợp mắt. Cơm anh cũng không ăn, nước anh cũng không uống, cứ như thế này thì nhất định sẽ kiệt sức.
Thế nhưng, dù anh đầu đinh khuyên thế nào thì Tạ Hoằng Văn cũng không nghe. Anh đuổi anh đầu đinh ra ngoài, sau đó một mình ngồi bên giường bệnh của Hứa Nhan Du để đợi cô tỉnh lại.
Đến tối.
Các bác sĩ lại đến kiểm tra cho Hứa Nhan Du, sau đó đã báo cáo với Tạ Hoằng Văn rằng Hứa Nhan Du không có vấn đề gì nguy hiểm, cô sẽ sớm tỉnh lại.
Mà lúc báo cáo với Tạ Hoằng Văn, các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-chi-yeu-minh-toi/2986868/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.