Ô tô chạy thẳng về nhà Hạ Cẩn.
Trong xe không còn yên tĩnh như trước nữa, Phương Tưởng Tưởng lo lắng cho mèo trắng nên liên tục dịu giọng, nhỏ nhẹ dỗ dành nó.
Hạ Cẩn nghe động tĩnh phía sau, trầm mặc chốc lát, cuối cùng cũng tìm được lý do để thuyết phục bản thân.
Con mèo kia quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta quên mất sự tồn tại của nó.
Có lẽ do trên xe đông người nên nó hơi sợ.
Hạ Cẩn nghĩ mình cần quay sang tỏ vẻ thân thiện một chút, tránh dọa con mèo hoang đáng thương kia.
Nghĩ vậy, hắn bèn ngoảnh lại.
Mèo trắng ngồi trên bảng điều khiển ghế sau, Hạ Cẩn có thể lập tức trông thấy nó.
Nó ngồi ngay ngắn tại chỗ, dáng vẻ tao nhã chẳng hề sợ hãi đáp lại ánh mắt Hạ Cẩn, đôi mắt hổ phách không biểu hiện rõ tâm trạng hiện tại.
Đương nhiên nó chỉ là một con mèo, hắn tưởng tượng quá nhiều rồi.
Phương Tưởng Tưởng nói hồi lâu mà chẳng được phản ứng, bất chợt thấy Hạ Cẩn xoay người.
Cô cho rằng mình ồn ào quá khiến hắn khó chịu nên mới lúng túng cười cười: “Xem ra nó không thích tôi.”
Hạ Cẩn: “Chắc là do chưa quen.”
Dứt lời, hắn cũng không bày tỏ sự quan tâm thái quá với mèo con nữa, tiếp tục dõi mắt về phía trước. Đột nhiên, hắn cảm thấy bên cạnh có động tĩnh cực nhỏ.
“Ơ Meo Meo, quay lại đây.”
Phương Tưởng Tưởng kêu lên, Hạ Cẩn vô thức nhìn sang.
Hóa ra mèo trắng xinh đẹp đã nhảy lên tay vịn ô tô. Hắn nghiêng đầu, lập tức đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-bien-thanh-bach-nguyet-quang/1355993/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.