Đỗ Yến đọc xong cái tin đồn kia, lật sang một trang khác, đập vào mắt là tấm ảnh vô cùng quen thuộc.
Xem ra sở nghiên cứu số một đã chó cùng rứt giậu, đăng lệnh truy nã lên tuần báo Người Lây.
Bên trên còn in cả ảnh Đỗ Yến lúc mười sáu tuổi, tham dự một hạng mục nghiên cứu chẳng quan trọng mấy, hoàn toàn phù hợp với thân phận nghiên cứu viên.
Dường như Thẩm Hành nhận ra được sự thay đổi của Đỗ Yến, hắn dừng xe, nghiêng người qua hỏi: “Em đang xem cái gì vậy, sao lại không vui?”
Đỗ Yến đưa tờ báo cho Thẩm Hành, bĩu môi: “Mấy kẻ ở sở nghiên cứu thật đáng ghét, tôi đoán từ giờ chúng ta đừng hòng đi vào các Gia Viên khác nữa.”
Thẩm Hành nhìn tấm hình kia, đột nhiên bảo: “Tôi từng trông thấy bức ảnh này rồi.”
“Ồ?” Đỗ Yến nhận ra đối phương như vừa buông xuống cảm giác gì đó liền hỏi, “Ở đâu?”
Thẩm Hành đáp: “Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi tại đây một đêm, thuận tiện nói về chuyện này.”
Hai người leo xuống, vòng lại buồng xe sau. Đỗ Yến nằm nhoài trên ghế sofa nhìn Thẩm Hành tìm tòi trong đống đồ lỉnh kỉnh, lôi ra một túi tài liệu.
Ngày đó sau khi rời khỏi trung tâm giao dịch, Thẩm Hành đặt tập tài liệu ấy trong tủ trên “Quái thú khổng lồ”. Hắn biết Đỗ Yến không thích tìm đồ, cứ tùy tiện vứt ở đây cũng không bị phát hiện.
Đỗ Yến mở túi tài liệu, dốc ngược nó xuống. Đập vào mắt cậu chính là một đống ảnh, cuối cùng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-bien-thanh-bach-nguyet-quang/1355947/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.