Thẩm Hành ngơ ngác nhìn một lúc, đại não hoạt động chậm chạp do ảnh hưởng của rượu.
Người Thuần Chủng dựa vào cửa kia trông có vẻ là một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, hai mắt nhắm chặt, hô hấp đều đều như đang ngủ.
Thiếu niên Thuần Chủng này sao lại rời khỏi Gia Viên, còn xuất hiện tại nhà hắn mà không mặc đồ chống phóng xạ? Thẩm Hành suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng cho ra được kết luận, hắn vươn tay toan kiểm tra tình hình của thiếu niên nhưng nửa đường lại thấy như vậy không thích hợp, thế là bèn thu tay về.
Thẩm Hành chẳng dám chạm vào thiếu niên giống như búp bê thủy tinh ấy, hắn sợ thể chất của mình sẽ ảnh hưởng đến đối phương.
Mặc dù thiếu niên ắt hẳn đã bị nhiễm phóng xạ do rời khỏi màn sáng dưới trạng thái thiếu đồ bảo hộ, tương lai chẳng còn lạc quan nữa song Thẩm Hành vẫn không muốn đụng vào cậu, chỉ lo sẽ làm mức độ phóng xạ càng tăng cao hơn.
Thẩm Hành ngồi thẳng lưng, rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện. Giọng điệu trầm thấp khàn khàn, vừa nghe là biết lâu rồi chưa lên tiếng.
“Người anh em, mau tỉnh lại và nhanh chóng rời khỏi đây đi. Bây giờ trở về trong màn sáng vẫn kịp chữa trị đấy.”
Âm thanh của Thẩm Hành rất lớn, có đang ngủ say cũng sẽ bị đánh thức. Thế nhưng thiếu niên vẫn tiếp tục nhắm mắt, chẳng chịu phản ứng.
Thẩm Hành cảm thấy mình đã thực hiện hết trọng trách nhắc nhở mà thiếu niên vẫn không nhúc nhích thì chẳng còn liên quan gì đến hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-bien-thanh-bach-nguyet-quang/1355922/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.