Tuy đối phương vẫn mang vẻ mặt như trước nhưng Thiệu Lăng Hằng có thể cảm nhận được trợ lý nhỏ Đỗ Yến của hắn không vui, đồng thời còn đang giận hắn.
Theo lẽ thường, ông chủ như hắn đây bị trợ lý nhằm vào thì một là chẳng thèm để ý, hai là phải tỏ ra khó chịu.
Thế nhưng phản ứng đầu tiên của Thiệu Lăng Hằng lại là cân nhắc xem mình đã làm chuyện gì đắc tội với cậu và có cần tới xin lỗi hay không.
Thiệu Lăng Hằng nghĩ không ra nguyên nhân. Đúng lúc đó Đỗ Yến nghiêng người rót trà, hắn tinh mắt phát hiện trên xương quai xanh của đối phương có vết đỏ mờ nhạt.
Thiệu Lăng Hằng sững sờ. Khi Đỗ Yến rót trà xong toan rời khỏi, hắn bèn tóm chặt lấy cánh tay cậu.
Đỗ Yến ngạc nhiên, trông thấy Thiệu Lăng Hằng cau mày, thoạt nhìn rất không vui. Mặc dù Đỗ Yến có chút bất mãn khi bị Thiệu Lăng Hằng cướp mất miếng ăn nhưng dù sao đối phương cũng là ông chủ và người cung cấp thức ăn dài hạn của cậu, nên cậu đành phải nhẹ giọng hỏi.
“Anh Thiệu, có chuyện gì thế ạ?”
Thiệu Lăng Hằng không đầu không đuôi nói: “Tiểu Đỗ, tối hôm qua em ngủ một mình trong phòng à?”
Đỗ Yến cả kinh, tưởng Thiệu Lăng Hằng đã nhớ lại chuyện hồi sáng, may mà từ trước đến giờ cậu vẫn luôn cực kì bình tĩnh, biểu cảm trên mặt vẫn không hề thay đổi.
Cậu đáp: “Nếu em không ngủ ở phòng em thì sao có thể tới đây sớm như vậy được anh? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế ạ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-bien-thanh-bach-nguyet-quang/1355920/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.