Cây hòe già đầu ngõ có lịch sử lâu đời, tháng năm chính là mùa hoa nở, từng chùm treo ngược như chuông nhỏ màu trắng. Khi làn gió thổi lướt qua, những chiếc chuông ấy bèn khẽ rung, trông rất vui tai vui mắt.
Nhưng đối với mấy đứa nhỏ mà nói, có đẹp đến đâu cũng không hấp dẫn bằng mùi vị ngọt ngào của hoa hòe.
Đỗ Yến nhìn hoa nở đầy trên cây, lao thẳng tới. Cậu trực tiếp đá văng giày, dùng chân trần bò lên cây.
Chương Cảnh gấp đến độ nhảy dựng: “Sao cậu vội thế! Có leo được không đấy?”
Đỗ Yến quay đầu nhe răng cười: “Lúc tớ ở cùng với ba mẹ, trước cửa nhà có trồng mấy cây đại thụ, trên đó còn dựng một ngôi nhà nhỏ đó. Bây giờ cậu còn hỏi tớ có leo được không nữa, đừng xem thường người khác như vậy chứ.”
Tính Chương Cảnh vừa thành thục vừa cẩn thận, nhóc áng chừng độ cao của cây hòe già rồi bảo: “Cây ở nước ngoài chưa chắc đã giống như nước mình, hay là để tớ đi mượn cái thang nhé.”
Đỗ Yến bĩu môi: “Thang với thiếc cái gì, chẳng có tí tẹo khí khái đàn ông nào hết. Leo cây đương nhiên phải dựa vào hai tay hai chân của bản thân mới chắc chắn, cậu nói thử xem có đúng không hả em gái Chương.”
Chương Cảnh tự nhận là mình trưởng thành hơn so với Đỗ Yến, đương nhiên sẽ không so đo khi đối phương gọi nhóc như thế, chỉ có điều dáng vẻ dửng dưng ấy của cậu khiến Chương Cảnh khá tức giận.
Hiện tại người lớn hai nhà đều đi vắng, bây giờ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-bien-thanh-bach-nguyet-quang/1355897/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.