Tháng Mười Hai, đoàn sứ giả Thành Quốc hành lễ trọng thể tiến vào đô thành, chúc mừng Nguyên Vương đăng cơ.
Đỗ Yến tiếp đón sứ giả Thành Quốc từ xa đến ở đại điện, dẫn đầu chính là Mạc Tử – lão thần có mái tóc màu hoa râm, rất giỏi về pháp gia.
Đỗ Yến nghe danh đối phương đã lâu, ngoài ra, cậu còn biết Mạc Tử là trọng thần lập được công lao hiển hách trong sự nghiệp thống nhất thiên hạ của Thành Du. Bởi vậy mà hòn ngọc chìm Thành Quốc mới có thể đổi mới và tỏa sáng rực rỡ.
Tầm mắt của Đỗ Yến lướt qua từng người trong đoàn sứ giả, vẫn chưa thấy ai quen thuộc.
Song ngẫm lại cũng thấy mọi chuyện hoàn toàn bình thường. Thành Du đã từng ở đô thành Nguyên Quốc hơn mười năm, rất nhiều người biết mặt hắn. Giả dụ hắn không dịch dung, quang minh chính đại đi cùng đoàn sứ giả thì quả thực chính là tự coi thường tính mạng mình.
Nếu đối phương không tới, Đỗ Yến lại càng cảm thấy mừng hơn. Dù sao chuyện cậu sắp phải làm đây có chút độc ác, tuy Đỗ Yến đã an ủi bản thân rằng nhân vật phản diện chẳng cần cái thứ gọi là lương tâm nhưng vẫn không đành lòng.
Đỗ Yến thở dài thầm nhủ, đến giấc mộng tiếp theo, cậu tuyệt đối sẽ không sống chung với nhân vật một quãng thời gian dài như thế nữa. Coi như cậu là người lãnh đạm đi, song cứ sớm chiều kề cận vẫn sẽ nảy sinh chút tình cảm.
Đến lúc phải ra tay mà lại không thể vượt qua cửa ải của bản thân.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-bien-thanh-bach-nguyet-quang/1355852/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.