Dù sao Nguyên Ninh cũng vừa mới khỏi bệnh, ở trong hoa viên chốc lát đã muốn về điện nghỉ ngơi, Đỗ Yến liền đứng dậy cùng nàng.
Đi được một nửa, Nguyên Ninh nhẹ nhàng kéo góc áo Đỗ Yến: “A tỷ, ta có mấy lời muốn nói với tỷ.”
Đỗ Yến hiểu ý nàng, quay đầu nói với người hầu sau lưng: “Các ngươi tránh ra chỗ khác một chút.”
“A tỷ, tỷ ghét Thành Du lắm à?”
Đỗ Yến hơi kinh ngạc: “Sao muội lại nói vậy?”
“Vì lúc nào tỷ cũng bắt nạt y.” Nguyên Ninh cẩn thận từng li từng tí một nhìn Đỗ Yến, thấy cậu vẫn cười híp mắt, lúc này mới yên lòng lại.
Nguyên Ninh biết Đỗ Yến không hề bạc đãi Thành Du. Tuy ai ai trong hoàng cung cũng đều sợ vị tỷ tỷ sinh đôi của nàng, nhưng Nguyên Ninh hiểu, a tỷ và mẫu thân là hai người đối xử với nàng tốt nhất.
Bởi vậy khi Nguyên Ninh có tâm sự đều không ngại nói cho Đỗ Yến nghe.
“Ta cảm thấy Thành Du rất đáng thương, phải rời xa cố hương, ở trong hoàng cung có rất nhiều người coi thường…”
Đỗ Yến không hề bị lay động: “Rồi sao?”
“A tỷ, nếu như tỷ ghét y thì có thể coi như không thấy mà.”
“Ninh nhi, hiện tại chỉ có một mình ta bắt nạt Thành Du, nếu như ta không làm vậy thì nó sẽ phải quay lại cuộc sống bị người người chà đạp như trước đây.” Đỗ Yến xấu xa cười đáp, “Muội cảm thấy con đường đó thích hợp với nó hơn ư?”
Trong từng câu chữ của Đỗ Yến đều chứa cạm bẫy, hoàn toàn làm khó một Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-bien-thanh-bach-nguyet-quang/1355840/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.