Trở về từ học cung, Đỗ Yến liền bị hoàng hậu cho gọi tới. 
Hoàng hậu theo lệ hỏi thăm tình hình dạo gần đây của Đỗ Yến, rồi mới chuyển đề tài: “Yến nhi, nghe nói gần đây con rất thân thiết với con tin Thành Quốc?” 
Đỗ Yến thẳng thắn đáp: “Thân thiết thì không hẳn, nhưng Yến cảm thấy đùa giỡn nó rất thú vị ạ.” 
Hoàng hậu khẽ nhíu mày: “Thân phận của nó rất nhạy cảm, con vẫn nên hạn chế tiếp xúc thì tốt hơn.” 
Hoàng hậu tiến hành dạy dỗ cặp song sinh này với cách thức hoàn toàn khác nhau. Nguyên Ninh bị bà nuôi thành một đứa nhỏ ngây thơ, không trải sự đời. 
Còn Đỗ Yến thì không. Ba năm trước, hoàng hậu đã bắt đầu giáo dục Đỗ Yến đạo làm vua. 
“A nương, hiện tại Yến mang thân nữ nhi. Cho dù có thân thiết với con tin Thành Quốc thì bệ hạ cũng không để ý đâu.” Cậu cười mỉa “Nói không chừng còn có thể vui như mở cờ ấy.” 
Hoàng hậu nghe Đỗ Yến nói thế, chân mày càng nhíu chặt hơn, bà nhẹ giọng nói: “Ta biết con không muốn hóa trang thành con gái, song bệ hạ e sợ quyền lực của nhà họ Ngô, nếu như ta lại sinh ra con trai trưởng, còn là điềm lành long phượng thì tiền triều ắt hẳn sẽ yêu cầu lập con làm thái tử, ầm ĩ một phương.” 
Bà giơ tay vuốt tóc Đỗ Yến, thở dài lên tiếng: “Một khi đã vậy, nhà họ Ngô ta lại càng rơi vào nguy hiểm.” 
Những câu nói ấy hoàng hậu đã cẩn thận dạy bảo Đỗ Yến kể từ lúc cậu hiểu chuyện đến nay. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-bien-thanh-bach-nguyet-quang/1355838/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.