Chương trước
Chương sau
【Tạ Bá Thuận đã bắt đầu tiếp cận Hạ Cẩn】
Lúc Đỗ Yến nhìn thấy tin nhắn này, cậu chợt nghĩ Tạ Bá Thuận quả nhiên đã gấp đến độ không chờ được nữa rồi.
Cậu cong ngón tay gõ nhịp lên thành ghế sofa. Đây là thói quen trong lúc suy tư của Đỗ Yến, nhất là khi đang sốt ruột.
Hành động của Tạ Bá Thuận gần như đã đi theo kế hoạch của Đỗ Yến một cách vô cùng thuận lợi. Nhưng về phía Hạ Cẩn lại xảy ra vấn đề.
Đỗ Yến không thích cảm giác đột ngột nảy sinh biến cố, cực kì không thích.
Nhưng Hạ Cẩn là hóa thân của chủ nhân giấc mộng, Đỗ Yến có không thích đến thế nào thì cũng chỉ có thể cẩn thận sửa chữa, để kết cục có thể đi về hướng mà cậu mong đợi.
Cậu đang tự hỏi xem mình cần phải dùng cách gì để kéo dài khoảng cách với Hạ Cẩn, thuận tiện để cho Tạ Bá Thuận có thể tiếp tục liên hệ với hắn. Tạ Bá Thuận vốn rất thận trọng, ông ta sẽ không tiến thêm một bước nếu chưa chắc chắn mình không bị phát hiện.
Dựa theo kế hoạch của Đỗ Yến, Hạ Cẩn sống ở kí túc xá đương nhiên sẽ có cơ sở để Tạ Bá Thuận hành động.
Nhưng thằng nhóc Hạ Cẩn căn bản không hề ở lại trường mà ở trong chính tiểu khu này, còn sống ngay cách vách, cho nên Tạ Bá Thuận không thể âm thầm liên lạc với hắn.
Trong lòng Đỗ Yến vừa mừng vừa giận, giận là bởi vì kế hoạch lại nảy sinh biến cố.
Vui chính là Hạ Cẩn hành xử rất khéo, thế mà có khả năng giấu cậu sống ở bên cạnh một năm cũng không bị phát hiện. Nếu chủ bất động sản không tới tìm thì e là Đỗ Yến sẽ chẳng thể nào biết được.
Cách đây không lâu, chủ bất động sản nơi đây đến gõ cửa, thông báo rằng họ muốn thống nhất ý kiến thay đổi hệ thống gác cổng, thế nhưng chủ nhà bên cạnh đi vắng, gọi hai cuộc điện thoại cũng chẳng nghe, cho nên mới trực tiếp gõ cửa nhà Đỗ Yến.
Đỗ Yến cảm thấy rất kỳ quái, người ta không có nhà sao lại đến tìm cậu làm gì. Tuy đã sống ở đây một năm nhưng xưa nay cậu vẫn chưa từng gặp mặt hàng xóm bao giờ, thế nên Đỗ Yến cứ tưởng rằng căn bên cạnh vẫn còn bỏ trống.
Cậu bèn hỏi thẳng để rồi nhận được tin tức động trời, chủ nhân nơi đó chính là Hạ Cẩn. Cả hai căn đều được đứng tên hắn, đồng thời hắn thường ở trong căn nhà bên cạnh ấy.
Đỗ Yến tiễn chủ bất động sản đi, rồi ngồi trên ghế sofa ngẩn người.
Cả hai căn nhà chiếm trọn một tầng, dùng chung cầu thang. Vậy tại sao Hạ Cẩn lại muốn gạt cậu, mua nhà khác để ở làm gì. Nếu như là để thuận tiện yêu đương thì sao lại phải chọn nhà ngay gần trường học?
Hành động này quả thật quá khó hiểu.
Ngay cả ở riêng để đề phòng người cậu là Đỗ Yến đây thì cũng hơi bất hợp lý, vì theo tin tức mà Đỗ Yến có được thì cho tới nay, Tạ Bá Thuận vẫn chưa ngầm tiếp cận Hạ Cẩn.
Tạ Tư Kỳ chỉ vừa mới tiết lộ thông tin cho Chu Nhã Lị cách đây không lâu, còn căn nhà này đã được mua vào một năm trước rồi.
Lúc ấy hẳn là Hạ Cẩn vẫn chẳng biết gì hết, thậm chí Đỗ Yến chưa hề kể cho Hạ Cẩn nghe về những ân oán tình thù, các chuyện nội đấu dơ bẩn của Tạ gia.
Mục đích của Hạ Cẩn đến tột cùng là gì?
Khi Đỗ Yến đang thầm suy đoán các loại khả năng có thể xảy ra thì người mà hắn cài bên cạnh Tạ Bạ Thuận đã gửi tin nhắn đến.
Đỗ Yến vẫn không thể nghĩ thông, nhưng kế hoạch thì vẫn phải thường xuyên thay đổi dựa theo tình hình hiện tại. Nếu Tạ Bá Thuận đã bắt đầu tiếp cận Hạ Cẩn, vậy thì cũng là một cơ hội tốt.
Cậu quyết định nhân dịp này khui ra chuyện Hạ Cẩn lừa mình mua nhà khác. Hai người họ sẽ cãi nhau ầm ĩ, sau đó cậu sẽ dọn ra ngoài, càng tiện cho hắn và Tạ Bá Thuận liên hệ.
Đỗ Yến đoán rằng, điều một thanh niên mười chín tuổi vừa mới trưởng thành như Hạ Cẩn ghét nhất chính là khi trưởng bối ngang ngược can thiệp vào cuộc sống của mình, huống hồ, số tiền hắn dùng để mua nhà cũng là do cha mẹ để lại.
Từ góc độ này mà nói, chắc hẳn có thể khiến Hạ Cẩn phản cảm rồi dần dần tạo ra mẫu thuẫn giữa mình và đối phương.
Rà soát cẩn thận kế hoạch trong đầu xong, Đỗ Yến bèn gọi điện thoại kêu Hạ Cẩn trở về.
Sau khi Hạ Cẩn bước vào nhà, sắc mặc có chút kỳ quái.
Hắn vừa đi vào trong đã dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Đỗ Yến, nhìn lâu đến mức khiến sau lưng Đỗ Yến phát lạnh, dựng cả tóc gáy.
Đỗ Yến khẽ nhíu mày, vẫn quyết định lên tiếng trước: "Vừa nãy chủ bất động sản vừa đến đây."
"Hả?" Hạ Cẩn hoàn hồn, "Có chuyện gì vậy?"
"Họ nói muốn thống nhất thay đổi hệ thống gác cổng, cần chủ hộ kí tên đồng ý." Đỗ Yến nhìn vào mắt Hạ Cẩn.
Trên mặt Hạ Cẩn rốt cục cũng xuất hiện vẻ bối rối: "Sau đó, sau đó thì sao?"
Đỗ Yến đáp: "Chi bằng cháu thử giải thích xem, tại sao cháu lại mua cả căn bên cạnh, còn lừa tôi đến đây ở?"
Hạ Cẩn không hé răng, tựa hồ đang rất hoang mang vì bí mật mình giấu đã lâu bị bại lộ.
Đỗ Yến nói tiếp: "Đương nhiên cháu đã lớn rồi, có quyền tự quản lý tài sản của bản thân. Nếu cháu không muốn nói thì tôi sẽ không ép, dù sao tôi cũng chỉ là cậu của cháu mà thôi."
Hạ Cẩn ghét nhất phải nghe mấy câu như muốn rũ sạch mọi quan hệ giữa họ của Đỗ Yến.
Dù sao hắn cũng còn trẻ, bị người mà mình coi trọng đả kích thẳng mặt thì sẽ không thể khống chế được tâm tình.
"Nguyên nhân rất đơn giản, ban đầu lúc ở Nam Thành, ngài đã trực tiếp dọn đồ trở về Bắc Thành khiến cháu không có cảm giác an toàn." Hạ Cẩn cười, "Cho nên chỉ khi ở bên cạnh ngài cháu mới có thể an tâm."
Đỗ Yến sững sờ, suýt nữa đã không khống chế được biểu cảm trên mặt.
Đối với cậu, chuyện ở Nam Thành đã giải quyết xong. Hạ Cẩn cũng đã trưởng thành, chẳng phải là đứa con nít không thể rời xa người giám hộ, sao có thể bởi vì nguyên nhân đó mà hình thành bóng ma trong lòng. Thậm chí còn khuyết thiếu cảm giác an toàn nên mới mua hai căn nhà liền nhau, tiếp theo tốn công tốn sức lừa gạt cậu, sống ở bên cạnh một năm.
"Cháu có thể dọn về chỗ này." Đỗ Yến mở miệng nói.
"Nếu thế thì cậu có yên tâm ở lại đây không?"
Đỗ Yến á khẩu, Hạ Cẩn nói không sai. Nếu như hắn thường xuyên xuất hiện ở đây thì đương nhiên cậu sẽ kiếm cớ vắng mặt.
Dù sao ở Bắc Thành, Đỗ Yến cũng có nhà riêng. Lúc trước rời khỏi Nam Thành, ngoại trừ để tham dự việc tranh quyền trong Tạ gia thì còn là để cách xa Hạ Cẩn. Tránh việc Hạ Cẩn lại dành quá nhiều tình cảm cho cậu, tới khi hai người trở mặt sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt tới tâm lý của hắn.
Nếu như Hạ Cẩn ở đây thì những hành động trước đó đều trở thành vô nghĩa.
Đỗ Yến suy nghĩ một chút, trả lời: "Đúng thế, nếu như cháu ở đây thì tôi sẽ dọn đi."
"Cháu biết là thế nên mới mua hai căn nhà rồi lén lút ở lại." Vẻ hoảng hốt trên mặt Hạ Cẩn đã biến mất, thay vào đó là biểu cảm như thể đó là việc hiển nhiên.
Đỗ Yến sẽ không dễ dàng bị thứ logic lung tung beng của hắn thuyết phục: "Hạ Cẩn, tình trạng hiện tại của cháu rất không bình thường. Cháu đã lớn rồi, cứ dính lấy cậu của cháu như thế thì không được hay cho lắm đâu."
"Cậu?" Hạ Cẩn nở nụ cười quỷ dị, "Việc cháu muốn ở bên cạnh ngài chẳng hề liên quan đến chuyện ngài là cậu của cháu. Với lại, ngài thật sự là cậu của cháu ư?"
Đỗ Yến vừa nghe liền cảm thấy có gì đó sai sai, mới vừa rồi cậu còn âm thầm khen Hạ Cẩn đã trưởng thành, hành xử vô cùng khéo léo cơ mà.
Hiện tại sao lại hấp tấp vạch trần mối quan hệ giữa họ thế này?
Dựa theo logic bình thường, sau khi liên lạc với Tạ Bá Thuận, không cần biết Hạ Cẩn có tin hay không thì nhất định cũng sẽ vờ như chưa nghe được gì. Tiếp theo, âm thầm điều tra mục đích thực sự khi làm những chuyện này của Đỗ Yến.
Nhưng bây giờ Hạ Cẩn lôi vấn đề đó ra nói trước để làm chi? Đỗ Yến cố gắng suy nghĩ mà vẫn không hiểu được tại sao đối phương lại hành động như vậy.
Đỗ Yến đành phải duy trì vẻ mặt vô cảm, lạnh giọng hỏi: "Cháu có ý gì?"
"Một người bạn có nói với cháu một tin rất hay, đó là ngài và cháu không chung huyết thống, và ngài thì đã biết từ lâu." Hạ Cẩn càng nói càng thuận miệng, như thể có thứ gì đó được giấu kín tận đáy lòng hắn rốt cuộc cũng được lộ diện dưới ánh mặt trời.
"Cho nên cậu muốn gì? Trả thù việc tôi đã lừa dối cậu sao?"
Hạ Cẩn rốt cục cũng bị biểu cảm trên mặt Đỗ Yến chọc tức. Ngay cả lúc bí mật động trời này đã được vạch trần, cậu vẫn lạnh đạm giống như hết thảy mọi thứ đều chẳng liên quan gì đến cậu.
Nếu biểu cảm trên mặt người nọ có chút gợn sóng vì mình thì sẽ kinh tâm động phách biết bao.
Dù sao Hạ Cẩn vẫn còn trẻ, đầu tiên là được Chu Nhã Lị báo cho biết mình không phải cháu ruột của Đỗ Yến, sau khi trở về lại bị đối phương vạch trần bí mật mà bản thân đã giấu từ lâu. Cho nên mới kích động, nói ra tình cảm cấm kị mà hắn luôn cố gắng che đậy: "Nếu như anh không phải cậu ruột của tôi thì có một số việc tôi không cần phải nhịn nữa. Tôi thích anh!"
Vào giờ phút này, Đỗ Yến thật lòng cảm thấy biết ơn huyết thống Bá Kỳ đang chảy trong người cậu. Có lẽ một phần là vì dòng màu không thuộc về loài người đó đã khiến cậu khá lạnh nhạt đối với chuyện tình cảm.
Vì vậy dưới tình huống khiếp sợ kia, cậu vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh như trước.
Đỗ Yến đứng lên, đi tới trước mặt Hạ Cẩn.
Cậu rũ mắt xuống nhìn hắn, quan sát thật kỹ biểu cảm và cảm xúc trong đôi mắt hắn.
Làn da của Đỗ Yến rất trắng, khi đứng ngược sáng, cả người trông mờ mờ ảo ảo, tạo cảm giác không thật.
Hạ Cẩn thấy Đỗ Yến như vậy, chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập nhanh đến mức không thể kiểm soát, giống như hồi học cấp ba khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu cười.
Đúng thế, nhìn tôi, chỉ nhìn duy nhất một mình tôi thôi.
Hạ Cẩn tham lam ghi nhớ hết thảy mọi thứ của người nọ, giấu vào tận đáy lòng.
Đỗ Yến rốt cục cũng mở miệng, ngữ khí cứng nhắc, bình thản, tựa hồ lời bày tỏ của Hạ Cẩn trước đó chỉ là một chuyện vặt vãnh mà thôi: "Đã tỉnh lại chưa? Những gì cậu vừa nói tôi sẽ coi là cậu đang tức giận mới không biết lựa lời."
Đỗ Yến tưởng rằng, Hạ Cẩn chỉ muốn khuôn mặt ngàn năm không đổi trước mắt đây xuất hiện một biểu cảm nào khác.
Nhưng Hạ Cẩn lại đột nhiên đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Tôi đã nói rồi, tôi thích anh. Là kiểu thích giữa một một người đàn ông trưởng thành với bạn đời của mình, muốn hôn anh, muốn lên giường với anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.