“Đúng rồi, đây là?” Ánh mắt Tạ Bá Thuận chuyển sang người Hạ Cẩn.
Đỗ Yến thầm nghĩ lão hồ ly này rõ ràng đã điều tra Hạ Cẩn từ gốc đến ngọn, bây giờ còn làm bộ không quen biết.
“Con trai của chị, Hạ Cẩn ạ.”
“Ồ.” Tạ Bá Thuận ra vẻ chợt hiểu, “Con của Văn Nhân.”
Ông ta tiến lên phía trước, kéo tay Hạ Cẩn, nước mắt lưng tròng: “Con à, ở bên ngoài nhiều năm như vậy thực sự quá khổ rồi.”
Đỗ Yến nhìn khuôn mặt Hạ Cẩn trở nên cứng ngắc, không khỏi thấy buồn cười.
“Ngài…” Hạ Cẩn muốn nói lại thôi.
Đỗ Yến đáp: “Đây là anh trai của ông ngoại cháu, cháu có thể gọi là ông cả.”
“Ông cả, cậu chăm sóc cháu rất tốt.” Hạ Cẩn vừa nhẹ nhàng vừa kiên quyết rút bàn tay mình ra.
“…” Tạ Bá Thuận vẫn luôn híp mắt cười chợt cứng đờ.
Ông ta nói câu kia cũng chỉ có ý khách sáo.
Tuy ông ta khéo léo ám chỉ việc Đỗ Yến không sớm đưa Hạ Cẩn về nhận tổ quy tông, ly gián quan hệ cậu cháu. Nhưng chẳng qua ông ta chỉ nói bóng nói gió, trong đại gia tộc này có ai thấy vậy mà không cười qua loa lấy lệ cho xong đâu.
Song đứa nhỏ kia lại vô cùng thẳng thắn, quả nhiên là con trai của Tạ Văn Nhân.
Tạ Bá Thuận bỗng nghẹn họng. Hạ Cẩn cũng không định khách sáo thêm nữa, Đỗ Yến lại chẳng phải người có thể đứng ra làm dịu bầu không khí.
Ba người trầm mặc, Tạ Tư Kỳ vẫn luôn im lặng đứng sau đột nhiên đi tới.
Cô ta cầm tay Đỗ Yến: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-bien-thanh-bach-nguyet-quang/1355826/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.