Editor + Beta: Selbyul YangHôm sau Hứa Minh Dực quả thật dậy rất sớm, cậu mặc một chiếc áo phông màu đen, khóa cặp rồi vội vàng ra ngoài.
Tư Hướng Minh chạy tới tìm cậu cùng đến trường nhưng lại vồ hụt, từ xa chỉ thấy Hứa Minh Dực người cao chân dài, vội vàng sải bước đi về phía nhà Khương Ninh.
“Lạ thật.” Tư Hướng Minh nói thầm.
Hứa Minh Dực luôn nói Khương Ninh là kẻ dính người, mấy hôm nay Khương Ninh lại không dính cậu, chẳng phải cậu đúng lúc được yên tĩnh sao? Nếu là mình thì có nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh lại mất, sao cậu lại còn tìm tới tận nhà giống như cả người không thoải mái vậy?
Tư Hướng Minh nhanh chóng đạp xe đạp, khó hiểu đuổi theo: “Hứa Minh Dực, mày làm gì thế?”
Hứa Minh Dực bị cậu ta cản lại, thấy Khương Ninh ở bên kia đeo cặp trên lưng vui vẻ đóng cửa sân viện rồi rời đi, cái kẹp tóc hình quả dứa đung đưa.
Vốn là Hứa Minh Dực không tin lời Khương Phàm nói, thằng nhóc đó luôn nói linh ta linh tinh, Khương Ninh hư hỏng từ nhỏ, ngũ cốc còn chẳng phân biệt nổi, sao có thể tự làm bữa sáng được? Lại còn làm cho người khác nữa chứ?
Nhưng vào giờ phút này, đúng là cậu thấy Khương Ninh để hai hộp cơm vào trong cặp.
Hứa Minh Dực nhanh chóng đẩy Tư Hướng Minh đang cản trở ra, bước nhanh đuổi theo.
Nhưng con ngõ này rắc rối phức tạp, đã không còn thấy bóng dáng Khương Ninh đâu nữa.
Tư Hướng Minh đạp xe đuổi theo: “Sao thế? Hôm nay mày còn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-bi-toi-hon-cho-ngu-nguoi/383177/chuong-6.html