Sau một hồi giằng co cuối cùng cậu cũng chấp nhận sự thật rằng mình đã mang thai. Lúc này ba Hiếu cũng đã đến. Nhìn khuôn mặt tươi cười của ông cũng đủ thấy ông vui cỡ nào. Vốn hai người đã nghĩ cả đời này sẽ không có cháu để bế nhưng thật không ngờ cậu lại cho bọn họ một bất ngờ hạnh phúc đến như vậy.
- Phải chăm sóc con thật tốt mơi được, hai đứa chuyển về nhà chính đi, tiện cho mẹ chăm sóc Nam.
Lời mẹ Ngọc nói Thành cũng đã nghĩ tới nên đồng ý ngay. Ba Hiêu thì càng cẩn thận hơn:
- Tìm thêm vài người giúp việc nữa, thêm cả hộ lí để chăm sóc thằng bé.
Nam nghe mọi người bàn bạc thì hơi lâng lâng, bây giờ cậu đã trở thành mục tiêu đảm bảo sự an toàn số 1 của cả nhà. Thấy mọi người quan tâm mình như vậy khiến cậu cũng cảm thấy vui vẻ. Nam nhẹ nhàng vuốt cái bụng chưa rõ của mình thầm nghĩ, bé con nhất định phải an toàn sinh ra.
Những ngay sau đó Mẹ Ngọc luôn túc trực cùng Thành ở bên cậu. Bà còn tự tay nấu canh giò heo rồi canh bổ với lí do người khác làm không an toàn. Có lẽ là bị ám ảnh bởi việc cậu bị bắt cóc.
Lúc gần trưa bố mẹ Nam tới. Nhìn vẻ mặt tiền tụy của hai người cũng đủ thấy cả hai đã khổ sở thế nào. Hoàng Hữu Nhân cẩn thận xem xét nét mặt cậu sau đó mới nói:
- Nam à, con rút lại đơn kiện Lân đi, nó chỉ là nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-yeu-toi-roi/2584294/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.