Ninh Diệu mở to hai mắt, đối diện với tầm mắt của Úc Lễ. 
Đây là lần đầu tiên Ninh Diệu nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy của Úc Lễ, giống như đao nhọn nhiễm máu, có thể chặt nát tất cả. 
Rõ ràng đáng sợ như vậy, cảnh gϊếŧ chóc trước mắt cũng phi thường đẫm máu, Ninh Diệu lại chỉ cảm thấy an tâm. 
Nắm đấm y nắm chặt buông ra, trên mặt căng thẳng cũng lộ ra một nụ cười. 
Lúc này, từ nơi hai yêu kia bị bổ ra, tốc độ cực nhanh bay ra tàn ảnh màu xám tro to bằng bàn tay, chạy về phía cửa phòng. 
Chẳng qua một giây sau, hai tàn ảnh màu xám tro kia dừng lại động tác, thân bất do kỷ* bay về phía lòng bàn tay Úc Lễ, bị Úc Lễ nắm chặt. 
*Thân bất do kỷ: có thể nói là chuyện bản thân không làm chủ được. Nguyên câu là "Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ" nghĩa là Người trong gian hồ, tự bản thân không làm chủ được. Thường thì, nhiều người cho rằng làm người cần phải biết khôn khéo hay như thế nào đó mới có thể tồn tại. Và đôi khi, bản thân mình làm điều sai trái vẫn có thể tha thứ cho nên người ta hay lấy cớ bằng câu này. 
Tàn ảnh màu xám tro kia chính là Yêu hồn của hai huynh đệ, Yêu tộc chỉ cần Yêu hồn còn sống, là có thể kéo dài hơi tàn, mà Yêu hồn chết đi, mới là chân chính tiêu vong. 
Trước khi hai huynh đệ Lâm Giảo tới nơi này tuy nói ôm quyết tâm phải chết, tự nhận mình không sợ hãi tất cả. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/438802/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.