Bằng hữu à?
Hai tiếng này đối với Úc Lễ thật quá đỗi xa xôi. Thuở thiếu thời rất lâu rất lâu trước kia hình như y cũng từng có bằng hữu. Có "bằng hữu" ghen tị với tài năng trời ban của y, có "bằng hữu" sẽ đẩy y ra khi đối mặt với hiểm nguy sau bao năm giả vờ giả vịt. Cũng có "bằng hữu" phản bội y, muốn đẩy y vào bóng đêm tăm tối, muốn cướp đoạt đạo cốt của y.
Mối quan hệ "bằng hữu" này tựa như chẳng khác gì "kẻ thù".
Ninh Diệu đương nhiên không hề biết suy nghĩ của Úc Lễ, hắn vui vẻ ăn xong đồ ăn rồi theo Úc Lễ trở về quán trọ. Hôm nay quán trọ đặc biệt đông vui, từ đằng xa Ninh Diệu đã nhìn thấy người vây đông nghịt ở cửa quán trọ.
Có chuyện gì thế?
Ninh Diệu đang đội nón che nên không bị người ta chú ý tới, đến khi tới gần hơn mới nghe rõ tiếng thảo luận ồn ào của mọi người. Thì ra là hôm nay người đẹp Tô Yên mang dòng máu nửa người nửa yêu, được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân của Biên Thành có việc ra ngoài, không bao lâu nữa sẽ đi ngang qua đây. Vậy nên mới có rất nhiều người chờ ở chỗ này, mong mỏi một cái liếc mắt của mỹ nhân. Vị giai nhân tuyệt sắc Tô tiên tử này rất được mến mộ. Có rất nhiều người đều đang hăng hái trò chuyện về những việc liên quan đến nàng.
"Tô tiên tử bình thường không thích ra ngoài, chẳng biết hôm nay vì sao lại chịu ra khỏi cửa?"
"Còn có thể vì cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/438797/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.