Mưa to trút xuống từ trời cao cũng biết tự giác tránh xa Úc Lễ, không dám thấm ướt thân thể y dù chỉ là chút ít. Đầu óc Ninh Diệu trống rỗng, trong phút chốc cứ trân trân nhìn thẳng mặt Úc Lễ. Lát sau hắn mới kịp hoàn hồn co rụt cả người lại. 
Mùi nước mưa hòa cùng mùi máu tươi nồng nặc từ bên ngoài bay vào trong buồng xe. Mùi hương thoang thoảng tức thì tỏa khắp bên trong xe. 
Mùi máu tươi ở đâu ra? 
Đây là lần đầu tiên Ninh Diệu chân chính ngửi được mùi máu tanh từ trên người người khác. Những ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo siết chặt dưới mảnh chăn mỏng, khóe mắt hắn cũng bắt đầu đỏ lên nhìn về phía Úc Lễ. Ánh sáng dịu nhẹ trong xe đủ để chiếu rõ ràng từng đường nét trên gương mặt Ninh Diệu. Trong tình cảnh này nếu là bất cứ ai khác chắc hẳn sẽ mềm nhũn cõi lòng mà nhẹ giọng dỗ dành người kia để hắn thấy vui vẻ. Thế nhưng Úc Lễ lại không phải người bình thường. 
"Ta đã nói với ngươi phải ngoan ngoãn chờ ta quay lại." Úc Lễ nhoẻn miệng cười, trong đôi mắt tối đen như lòng giếng không có chút cảm xúc nào. "Ninh thiếu gia coi lời ta nói là gió thoảng qua tai phải không?" 
Giọng điệu Úc Lễ thoải mái nhưng Ninh Diệu biết chắc một khi mình trả lời không tốt thì đầu hắn sẽ rơi xuống đất trong chớp mắt. 
"Đâu có... để ngoài tai." Ninh Diệu trong cái khó ló cái khôn, nhích người sang bên cạnh nhường ra một chỗ trống, "Bên ngoài mưa to gió lớn vậy có lạnh không? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/438792/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.