Cảm giác dị vật trong ngực trở nên rất rõ ràng, mà sự khống chế của Úc Lễ phía sau y cũng dần nhẹ hơn nhiều.
Trên chiếc giường nhăn nhúm đầy máu tươi, Ninh Diệu run rẩy xoay người lại.
Lần này y không bị cản nữa, mà có thể xoay qua rất dễ dàng.
Người ban nãy còn nhốt y vào gông cùm xiềng xích của mình bây giờ đang nhắm nghiền hai mắt. Trên gương mặt ấy không hề có chút đau khổ hay không cam lòng nào, chỉ có một vẻ bình yên thanh thản, tựa như hắn chỉ đang chìm vào mộng đẹp mà thôi.
“Này…Úc Lễ.” Ninh Diệu nhỏ giọng gọi hắn.
Mọi thứ vẫn lặng yên, không hề có ai đáp lại tiếng gọi của y. Bàn tay của Ninh Diệu đã run đến mức không kiềm lại được, y nhẹ nhàng áp tay lên mặt Úc Lễ.
Nhưng tay y lại chạm vào một thứ lạnh như băng, toàn bộ cơ thể ấy đã hoàn toàn mất đi sức sống.
Ninh Diệu trợn tròn mắt, nước mắt không ngừng trào ra, nhưng lúc này đã chẳng còn ai đến lau nó cho y nữa.
Úc Lễ…chết rồi sao?
Cảnh tượng trước mắt Ninh Diệu biến thành một màu đen đặc. Ngực y đau thắt từng cơn, sau đó lại ho ra một ngụm máu, bắn lên người y và Úc Lễ.
Chẳng biết có phải là do hoa mắt nên nhìn không rõ hay không, nhưng Ninh Diệu bỗng nhìn thấy một cái khe mờ ảo xuất hiện ở nơi tay y và tay Úc Lễ chạm vào nhau. Khe nứt này mỗi lúc một lớn, lan rộng khắp người Úc Lễ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/1912607/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.