Ninh Diệu nhanh tay lẹ mắt, trước khi Ma Tôn muốn đi vào phòng, Ninh Diệu đã thành công chặn người ở bên ngoài.
Ninh Diệu khẩn trương ngăn hắn lại, nói: “Ngài, ngài không thể ở đây được.”
“Không thể?” Ma Tôn cười nhạo một tiếng. “Em nên nhớ, toàn bộ Ma Vực này đều là địa bàn của ta, không có nơi nào mà ta không thể đến cả.”
Thì công nhận là có chuyện như vậy thật, bản thân Ninh Diệu cũng hiểu Ma Tôn nói đúng, nhưng cho dù thế nào, y cũng không thể để Ma Tôn đi vào đối mặt với Úc Lễ được.
Ninh Diệu suy nghĩ nát óc để tìm ra một lời nói dối thật hợp lý: “Nhưng mà, gian nhà này là chỗ ở của ta, bên trong chỉ có một phòng ngủ với một cái giường thôi à, chúng ta đâu thể ở cùng nhau được.”
Ninh Diệu cố gắng giấu đi sự chột dạ khi đối mặt với Ma Tôn, hắn trầm mặc một lúc lâu, sau đó liền nhượng bộ.
“Nếu đã như vậy, ta sẽ dựng một căn nhà khác bên cạnh cái gian nhà nhỏ này của em, ta ở ngay cách vách, như vậy không có vấn đề gì chứ?” Ma Tôn nói.
“Ừm, được…” Ninh Diệu muốn nói lại thôi, bởi vì y không nghĩ ra được lý do nào hợp lý để từ chối nữa, nên chỉ đành trả lời vài câu qua loa cho có lệ, sau đó lấy lý do hôm nay hơi mệt mới tạm thời đuổi người đi được.
Chuyện chỉ có một căn phòng và một cái giường mà y nói vớ Ma Tôn khi nãy đúng là sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/1912551/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.