Một giấc này của Ninh Diệu, thật sự là ngủ rất ngon.
Giuờng đủ lớn cho y xoay tới xoay lui, chưa kể đến chuyện được nằm ngủ bên cạnh Úc Lễ cũng vô cùng thoải mái.
Chỉ cần không ngồi trên người Úc Lễ thì cả người y sẽ không bị đau nữa.
Ninh Diệu cứ nghĩ rằng có thể vứt hết những chuyện xấu hổ đó ra ngoài, coi như nó chưa từng xảy ra, nhưng Úc Lễ lại giống như là không hiểu ý của y, câu hỏi thăm đầu tiên sau khi y tỉnh lại chính là: “Trên người còn đau không?”
“Ui da.” Ninh Diệu lấy chăn che đầu lại, nhỏ giọng oán giận. “Sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Chủ đề nào không nói lại nói về chủ đề này.”
“Vậy thì là còn đau.” Úc Lễ nhăn mày lại, vươn tay kéo chăn của Ninh Diệu xuống. “Để ta xem nào.”
Ninh Diệu cũng hiểu rõ, nếu là tính cách của Úc Lễ thì mấy chuyện như kiểm tra hết một lần từ đầu đến chân cho y thì đúng là chuyện mà hắn có thể làm được, nên vội vàng nói: “Không đau nữa, không đau một chút nào hết!”
Ninh Diệu nhảy xuống giường đi vài bước để chứng minh cơ thể mình rất khỏe.
Mãi đến khi Úc Lễ không còn gặng hỏi nữa, Ninh Diệu mới tiếp tục nhỏ giọng nói: “Thật ra thì, cái mị dược hôm qua chúng ta trúng cũng chưa được xem là mạnh, còn xem như là chúng ta may mắn. Nếu là loại thuỗ lợi hại nhất Ma giới kia mới được xem là mạnh, nếu trúng phải thì bây giờ chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/1912538/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.