Ninh Diệu vừa sửng sốt vừa hoảng sợ, nhanh chóng vươn tay che miệng Úc Lễ lại, không để cho hắn tiếp tục nói nữa.
“Huynh điên rồi sao, mấy lời như vậy sao có thể nói bậy!”
Y biết Úc Lễ không phải tính cách an tĩnh sợ phiền phức, cũng chẳng bao giờ theo khuôn phép cũ, nhưng hắn lại dám lấy Thiên Đạo ra nói đùa, không phải là quá lớn mật rồi sao!
Sự khẩn trương trong mắt Ninh Diệu đã hiện ra rất rõ ràng, nhưng bàn tay che bên ngoài miệng hắn vừa ấm lại vừa mềm. Úc Lễ cứ để Ninh Diệu tùy ý che lại miệng mình trong chốc lát, mới nhẹ nhàng gỡ tay y xuống.
Úc Lễ vẫn còn nhớ đến chuyện có lẽ bây giờ mình vẫn còn chút giá trị vũ lực, vì thế liền cố gắng giải thích trong phạm vi hiểu biết của Ninh Diệu: “Thiên Đạo vốn là không tồn tại, chỉ là một thứ uy hiếp đối với người tu hành mà thôi, cho dù dùng nó để thề cũng sẽ không có tai họa gì xảy ra, đừng lo.”
Sau đó Úc Lễ liền thấy Ninh Diệu trưng ra biểu cảm bừng tỉnh, rồi vui vẻ nói: “Thì ra là thế!”
Những người khác nói gì Ninh Diệu đều không tin, nhưng nếu là Úc Lễ nói, thì chẳng hiểu sao lại có một sức thuyết phục mạnh mẽ đến lạ.
Úc Lễ cũng không bao giờ lừa y, hơn nữa cái gì hắn cũng biết, cho nên nói cái gì thì chắc chắn là cái đó.
“Ừm.” Úc Lễ mỉm cười nhẹ. “Như thế nào? Muốn thử không?”
Ninh Diệu túm túm quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/1912520/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.