"Kia... kia là cái gì!" Phượng tộc tới thông báo tin tức cho Thánh tử kinh hãi hô lên. Hắn không dám chớp mắt ngước nhìn điểu tộc đang toả ra ánh sáng kia, mãi mới thoát ra khỏi sự ngỡ ngàng không thể tin được, hai chân hắn đều nhũn cả ra run rẩy quỳ "bịch" xuống đất.
Phượng... Phượng Hoàng!
Phượng tộc kia chẳng chú ý tới Thánh tử ở phía sau không hề quỳ xuống giống mình mà còn tối tăm mặt mày nhìn lên Phượng Hoàng chói loà trên cao rồi cúi đầu nhìn lại chính mình.
Thánh tử giơ một cánh tay lên, ống tay áo từ cổ tay trượt xuống để lộ ra cánh tay chàng. Trên cánh tay mịn màng kia bỗng biến ra lớp lông vũ, đó chính là màu lông vốn cả của chàng.
Trong Phượng tộc Thánh tử được xưng là mỹ lệ, màu lông của chàng rực lửa như ráng chiều, mỗi khi chàng bay lượn nơi chân trời tựa như một đoá lửa bừng bừng rực rỡ, có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của tất cả chúng yêu.
Thánh tử vẫn luôn kiêu ngạo với màu lông này của mình, nhưng hiện giờ chàng nhìn chính mình, lại nhìn Phượng Hoàng ở chân trời kia. Cho dù chàng có không cam lòng cũng không thể không thừa nhận....
Chàng đã thua.
Màu đỏ đơn sắc của chàng ở trước mặt Phượng Hoàng trông quá mức đơn điệu, nhạt nhoà, trở thành thứ phông nền bình thường nhất.
Làm Thánh tử suốt một thời gian dài, tính cách chàng vốn kiêu ngạo luôn cho mình là số một ở mọi mặt. Bây giờ, vẻ bề ngoài gần như đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/1912512/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.