" Reng —- Reng—–"
" Chậc! Thằng nhỏ Tiểu Trạch kia sao còn chưa bắt máy!"
Kì Siêu không kiên nhẫn vứt điện thoại trong tay ra, hung hăng đá mấy phát lên tường. Trên đất vương vãi gần mười mẩu thuốc lá dẹp lép, có thể thấy tâm tình của gã đang cực kì lo lắng.
Không cam lòng gọi thêm một cú nữa, Kì Siêu cam đoan, nếu lần này đối phương không bắt điện thoại, lần sau gặp lại, gã nhất định sẽ đánh hắn đến chết!
" —– Reng —– đại, đại ca! Mau tới cứu em!"
Lần này cuộc gọi đã được kết nối, nhưng giọng điệu hoảng sợ của Tiểu Trạch lại dọa Kì siêu nhảy dựng lên.
" Tiểu Trạch, mày muốn chết hả? Sao giờ mới bắt máy?!"
Đối diện với chất vấn của Kì Siêu, Tiểu Trạch nhất thời khổ sở không thôi, chua xót tràn ắp trong lòng. Này là chuyện gì a! Chính mình đi lâu như vậy, bị gây sức ép lâu như vậy, thế mà mới ấn phím nghe điện thoại lên đã bị Kì Siêu mắng rồi. Bất quá, dù trong lòng có oán khí tới đâu, Tiểu Trạch cũng không dám cãi lại. Dù sao bây giờ vẫn còn cần gã tới cứu cậu, Tiểu Trạch chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn thôi.
Tiểu Trạch toàn thân bị dây thừng trói chặt, chật vật nằm trên mặt đất, cả người đều là tro bụi. Nhưng hiện tại, cậu cũng không thừa hơi sức mà chú ý đến, thật vất vả mới bắt được điện thoại, tự nhiên là muốn bắt lấy cơ hội kêu cứu rồi.
" Đại ca! Em đang ở hẻm nhỏ cạnh đường 359! Lý Vân Thất thông đồng cùng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-moi-ngay-deu-nhin-toi/997830/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.