Tại thế giới trong <Xưng bá>, đồng phục là thứ chưa bao giờ được định nghĩa trong hệ thống giáo dục nơi đây. Điều này xảy ra có lẽ một phần là do Lý Vân Thất vốn có bóng mà tâm lý đối với hai chữ "đồng phục" từ trước, vì vậy mà không chỉ <Xưng bá>, tất cả tiểu thuyết do y viết, nhân vật đều chưa bao giờ được mặc đồng phục đến trường đâu a. Hơn nữa, nếu phải khoác một kiểu đồng phục lên hàng nhìn người thì trai gái, giàu nghèo gì nhìn cũng như nhau, làm sao còn đất mà cho mỹ nam mỹ nữ phát triển chứ? Quan trọng chính là, hơn phân nửa hậu cung của nhân vật chính được thu hoạch trong trường học, vì phúc lợi của độc giả, Lý Vân Thất càng tất nhiên không thể để cái thế lực "đồng phục" đầy tà ác này ngáng đường. Cho nên, buổi sáng khi Tiêu Trường Phong đưa cho Lý Vân Thất một bộ thường phục để đến trường, y cũng không cảm thấy bất ngờ gì hết. Ôi cái thời kì trung học tươi đẹp, nhất là những thiếu nam, thiếu nữ đầy sức lực và mơ mộng thanh xuân dễ dàng đem tình cảm chân thật nhất của mình bày tỏ ra ngoài. Đối với một tên có nội tâm đại thúc như Lý Vân Thất mà nói, y đã không còn tiếp thu được không khí đầy tinh lực đó, ngược lại, tất cả điều này chính là dành cho nhân vật chính đại nhân cao cao suất suất a. Kiểu hình tuấn lãng như Tiêu Trường Phong vốn dĩ sinh ra là để hắn hái xuống danh hiệu giáo thảo vào người. Không ít thiếu nữ đã vì hắn mà tan nát trái tim nhỏ bé, một số còn điên cuồng vì hắn mà lập nên câu lạc bộ, ai không biết còn tưởng Tiêu Trường Phong là một đại minh tinh nữa a. Đáng tiếc chính là, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Các nữ sinh vô luận làm bất cứ điều gì cũng chẳng thể đi vào tâm của nam thần, bọn họ vốn đã định trước là theo đuổi theo trong vô vọng rồi. Lý Vân Thất suy đoán không sai biệt lắm, hiện tại nhân vật chính vẫn đang ở học kỳ đầu của năm hai, cách thời điểm hắn đạt được dị năng khoảng một năm nữa, chính mình phải nhân dịp thời gian này thông đồng... à không, là lấy lòng nhân vật chính một chút. Chính mình cũng không cần đạt được địa vị gì cao to, chỉ nguyện có một em gái xinh đẹp làm bạn đến cuối đời là đã đủ lắm rồi. Giấc mộng này vốn đã không thể thực hiện được ở thực tế nhưng Lý Vân Thất vững tin rằng chỉ cần đi theo nhân vật chính, không gì là không thể! Tiêu Trường Phong vừa vặn nhìn đến Lý Vân Thất đang cười đến gian trá bên cạnh. Nhưng hiện tại, Tiêu Trường Phong không dám nói chuyện cùng y, những hình ảnh tươi mát tại buổi sáng vẫn còn lượn lờ trong đầu óc hắn. Hình ảnh Lý Vân Thất cùng Tiêu Trường Phong đi đến trường không khỏi làm mọi người chú ý, giáo thảo nổi tiếng nhất trường lại đi chung với tên nổi danh âm trầm nhất trường. Này là sắp tận thế rồi sao? Tiêu Trường Phong được nhiều người nhận thức không nói, dù sao hắn cũng là giáo thào của A trung. Chính là vì sao Lý Vân Thất tựa hồ cảm thấy bản thân y cũng được chú ý rất nhiều đi? " Trường Phong." " Hử?" " Trước kia có rất nhiều người nhận thức ta sao?" "... Xem như là vậy đi." Lý Vân Thất sửng sốt, cái gì gọi là xem như? Nhìn Tiêu Trường Phong có vẻ không nguyện ý giải thích, y liền không có hứng thú tiếp tục hỏi rõ. <Xưng bá> vốn là bộ tiểu thuyết tôn vinh nhân vật chính, cho nên không miêu tả nhiều đến sinh hoạt của mấy tiểu pháo hôi bên cạnh, chỉ là chút sơ lược điểm qua không đáng nhắc đến. "Lý Vân Thất" lại cố tình còn có môi trường sinh hoạt giống với Tiêu Trường Phong, tất nhiên y chỉ trọng tâm miêu tả Tiêu Trường Phong thôi. Vì thế điều này giờ đây lại trở thành điều mà Lý Vân Thất hối hận nhất, hối hận chính mình vì sao trước kia lại bạc đãi trúc mã bên cạnh nhân vật chính, chỉ cần thêm một chút xíu công sức miêu tả nữa thôi thì y chắc chắn sẽ không lâm vào hoàn cảnh hiện giờ, chỉ biết suy đoán mênh mang lung tung. Nghĩ đến lát nữa bản thân phải cân nhắc từng chút từng chút trải qua một ngày dài, Lý Vân Thất đã cảm thấy nhức đầu. Tiêu Trường Phong nhìn sắc mặt của người nào đó không tốt bên cạnh, hắn khẽ tổ chức lại một chút ngôn ngữ rồi nói: " Muốn về nhà nghỉ ngơi một chút sao?" Lý Vân Thất nghe vậy mỉm cười, " Không cần đâu, tớ sẽ chậm rãi nhớ lại." "... Ừ... Đối, hiện tại mấy giờ?" Tiêu Trường Phong hôm nay để quên đồng hồ ở nhà, thấy trên tay Lý Vân Thất có đeo một cái liền hỏi giờ. Lý Vân Thất nâng cổ tay lên xem, này đều nhanh tới bảy giờ hai mươi lăm, người kia cũng nên xuất hiện. " Bảy giờ hai mươi ba." Cứ đúng bảy giờ hai mươi lăm mỗi ngày, là khoảng thời gian mà Tiêu Trường Phong chờ mong nhất. Bởi vì sẽ có một phiến ảnh xinh đẹp sẽ từ từ xuất hiện bên kia góc đường. Lý Vân Thất tự nhiên cũng không thấy xa lạ, đây chính là em gái đầu tiên mà y cấp cho nhân vật chính đó a. Em gái cứ đúng bảy giờ hai mươi lăm mỗi ngày sẽ đi ra từ góc đường bên trái mà trùng hợp một lần Tiêu Trường Phong bắt gặp được nàng, hình bóng thiếu nữ dịu dàng cứ như thế luẩn quẩn trong tâm trí hắn, lần đâu tiên một kẻ cao ngạo như hắn cảm thấy tâm chính mình đã bị luân hãm. Một kẻ cao lãnh như Tiêu Trường Phong tất nhiên sẽ không thể thích được kiểu người đạm mạc giống như hắn, ngược lại loại hình như Ngọc Linh mới là kiểu hắn thích. Thiếu nữ xinh đẹp sẽ không có ít người theo đuổi, dù là Ngọc Linh cũng sẽ không phải là ngoại lệ. Nhưng có thể khiến cho nàng chú ý vẫn là sự tồn tại chói mắt kia – nhân vật chính. Tiêu Trường Phong chính là kiểu mẫu nam hài gây nên lực sát thương cao nhất với các thiếu nữ, Ngọc Linh mỗi ngày đều có thể đụng mặt với hắn, tâm đều nhanh đã treo lên người Tiêu Trường Phong rồi. Tuy nhiên cả hai dường như vẫn còn ngại ngùng nên mãi vẫn chưa thể chính thức công khai kết giao với nhau, cứ thế bầu không khí ngọt mờ ám này đã vô tình mà làm tổn thương biết bao trái tim bên lề. Ngọc Linh lòng tràn đầy vui mừng giơ lên nụ cười khiến người ta say mê, từ góc đường đã nhìn thấy một thân ảnh cao to đẹp trai đứng sẵn cách đó không xa. Nàng vội vàng chỉnh lý lại bộ tóc vốn không hỗn độn một chút nào, cảm giác không sai biệt lắm mới lạp tức chạy đến bên Tiêu Trường Phong. Nhưng khi đến gần nàng mới nhận ra hôm nay có chút khác biệt so với mọi hôm. Chờ đợi nàng lần này ngoài Tiêu Trường Phong còn có thêm một người nữa. Ngọc Linh là một em gái ôn nhu, tự nhiên sẽ không làm ra sự tình thất lễ gì, nàng hào phóng giơ tay chào hỏi còn thuận thế hỏi thăm Lý Vân Thất đang đứng bên cạnh. " Chào buổi sáng, Trường Phong học trưởng! Không biết... Vị này... chính là?" Tiêu Trường Phong gật gật đầu, " Sớm. Cậu ấy là..." " Xin chào! Mình là Lý Vân Thất." Không đợi Tiêu Trường Phong giới thiệu, Lý Vân Thất đã chủ động mở miệng. Làm tăng hảo cảm trong mắt em gái vẫn nên là tự thân vận động mới tốt nha (^V^)/ Ngọc Linh cười khẽ một chút, "Chào cậu, mình kêu là Ngọc Linh, là... học muội của Trường Phong." Nói đến hai chữ học muội, khuôn mặt Ngọc Linh liền đỏ lên, ẩn chứa vô hạn gian tình đến người mù cũng có thể thấy được. Lý Vân Thất hướng Tiêu Trường Phong nháy mắt một cái, lúc này hai tay của hắn tại nơi người ta không nhìn thấy liền nắm chặt lại thành song quyền. Ngọc Linh nói như vậy, hắn sao lại cảm thấy một chút cũng không vui? " Nếu cậu là học muội của Trường Phong vậy cũng chính là học muội của mình. A, chợt nhớ ra có chút chuyện, đành đi truớc vậy. Các ngươi... Ha ha, hai cậu cứ tự nhiên." Lý Vân Thất tự cảm khái mình thật thức thời, bọn trẻ muốn nói chuyện yêu đương, y đi theo chỉ phí sức làm bóng đèn gây cản trở chứ được chi đâu. Ngọc Linh không chỉ là em gái đầu tiên của Tiêu Trường Phong mà còn là em gái hắn yêu thích nhất. Chính mình cái này bóng đèn tự nhiên không thể gây trở ngại hai người phát triển. " Từ từ!" Tiêu Trường Phong tay mắt lanh lẹ nắm chắc Lý Vân Thất đang muốn rời đi, quay đầu đối Ngọc Linh nói:" Cậu ấy mất trí nhớ, rất nhiều chuyện không rõ, tôi lo lắng cậu ta đến trường sẽ gây ra chuyện, nên hôm nay mới đi chung với nhau." Ngọc Linh là một nữ hài thông minh, tự nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của Tiêu Trường Phong, nàng không để ý cười nói: " Vâng, Trường Phong học trưởng." Nàng đối với sự tình của Lý Vân Thất cũng không hỏi nhiều, chính là thực hào phóng để Trường Phong đi trước. Tiêu Trường Phong lôi kéo tay Lý Vân Thất một đường thẳng đến trường, tới trước cổng hắn mới thả tay y ra. Lý Vân Thất xoa xoa dấu tay bị Tiêu Trường kéo mạnh gây nên, nghi hoặc hỏi: " Cậu với học muội có gì bất hòa với nhau à?" Tiêu Trường Phong dưới chân khẽ dừng bước, nhưng nhanh chóng lấy lại tốc độ, không quay đầu lại đáp: " Cậu mất trí nhớ." Bởi vì y mất trí nhớ? Y với nhân vật chính tri kỷ với nhau như vậy từ lúc nào vậy? Lý Vân Thất không thể dấu được vẻ ngạc nhiên nhìn bóng lưng đang dần rời xa của Tiêu Trường Phong. Nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Trường Phong rời đi, Lý Vân Thất lắc lắc đầu. Làm người tốt thật khó a, làm một tác giả muốn giúp nhân vật chính nơi nơi xoát hảo cảm của vợ hắn càng khó a. Thế giới này dù gì cũng do Lý Vân Thất cấu tạo ra, tuy rằng một ít chi tiết nhỏ hắn không rõ ràng, nhưng phần lớm sự tình vẫn sẽ không thay đổi. Tỷ như... Lý Vân Thất đứng trước cửa lớp 3- năm hai, làm bộ như đang thực mê mang, muốn đi lại không dám bước lên. Tiêu Trường Phong đã yên vị tại bàn đang đọc sách thấy dược dáng vẻ Lý Vân Thất trước cửa lớp, nháy mắt nhíu mày. Hắn sao lại quên Lý Vân Thất mất trí nhớ, xem ra y đối với phòng học vẫn có chút ấn tượng, nếu không sẽ chẳng để lộ ra bộ dáng rối rắm buồn bã đó. Tiêu Trường Phong ngữ khí thoáng dịu đi: "Lý Vân Thất, tiến vào." " Hóa ra đúng là ở đây. Xem ra tớ vẫn không quên hết đi tất cả." Nhìn Lý Vân Thất điềm đạm mỉm cười, Tiêu Trường Phong lần đầu tiên biết mình cũng sẽ vì người khác mà động dung. Đối với những nhân vật quần chúng xung quanh thì sự kiện Lý Vân Thất tươi cười thật sự làm rung động nhân tâm. Ngươi thử nghĩ xem, nếu một kẻ trước giờ luôn âm trầm giờ đây đột nhiên lại đi cải biên phong cách, trở thành thiếu nam ấm áp, như vậy đây không phải là kẻ ngốc thì cũng là bị điên rồi. " Uy, kia là Lý Vân Thất sao?" "... Đúng rồi, hình như là hắn..." " Ngọa tào! Thật là hắn!" " Bất quá cảm giác không đúng lắm a?" " Không sai! Khí chất cả người hắn đều thay đổi rồi. Cái tên suốt ngày âm trầm trước kia đi đâu rồi?" " Có lẽ đầu óc bị đụng phải?" " A ha ha ha ha ~ rất có thể!" Tiêu Trường Phong nhìn đám người đang cười càng lúc càng hăng bên kia, lạnh lùng nói: "Rất buồn cười sao?" Một tên đang ôm bụng cười tới mức sắp lọt ra khỏi ghế, ngắt quãng đáp: " A ha ha ha~ đúng vậy ~ Lý Vân Thất nhất định là bị úng não mất rồi ~ A ha ha ha ha ha, không được, cười chết tui. A ha ha ha..." Có người để ý thấy sắc mặt Tiêu Trường Phòng liền vỗ vỗ vai cái tên đang cười ngặt ngẽo kia, ý bảo hắn đừng cười nữa, chính là người nọ vẫn cứ hết sức vô từ mà ra sức cười, cười càng lúc càng to, càng lúc càng theo nhịp điệu. Nắm đấm của Tiêu Trường Phong đã căng cứng, vừa định vung quyền ra, lại phát hiện tay bị kéo lại. Kéo hắn không ai khác chính là Lý Vân Thất, y đối diện với gương mặt kết băng của Tiêu Trường Phong nói: " Không quan hệ, đầu ta quả thật bị ảnh hưởng." Lý Vân Thất ôn hòa càng khiến lửa giận trong lòng Tiêu Trường Phong bùng to hơn, hắn mãnh liệt bỏ tay Lý Vân Thất ra, về lại chỗ ngồi. Trong lòng nghĩ: Cậu ta đã không có tiền đồ như vậy, mình đây cũng không cần giúp cái gì nữa! Tuy bị đồng học đem ra làm trò cười nhưng tâm trạng của Lý Vân Thất vẫn rất tốt, xem xét đến nhân vật chính vì mình mà muốn đánh nhau với bạn học, có thể thấy được y trong lòng Tiêu Trường Phong cũng đã cao hơn so với một kẻ qua đường, Nhân vật chính đang từ từ tiếp nhân y rồi a. Chỉ cần tiếp tục cố gắng nâng cao độ hảo cảm của nhân vật chính, sau này hắn thành công rồi, nhất định cũng sẽ không bỏ rơi y. Đây không phải là đầu tư có lời sao? Lý Vân Thất đối với hai nam sinh nhìn có vẻ thân thiện nói: " Xin hỏi chỗ ngồi của mình ở đâu?" Nam sinh có dáng người nhỏ nhỏ chỉ vào góc lớp: " Ở chỗ kia." Lý Vân Thất cảm ơn hắn rồi đi đến vị trí tối tăm cũ nát hẻo lánh nhất của phòng học. Y tùy ý lật lật ngăn kéo, hy vọng nguyên chủ có thể để lại một chút tin tức gì đó hữu dụng. Đột nhiên, y phát hiện trong ngăn kéo, ngoại trừ sách giáo khoa, còn có một ít sản phẩm mỹ nghệ tự làm, khiến cho Lý Vân Thất cảm thấy hứng thú. " Mình có thiết lập cho 'Lý Vân Thất' những điều này sao?" Lý Vân Thất cầm lên một con chim sẻ làm từ lá tre, nhẹ nhàng quơ quơ. Con chim sẻ làm từ lá tre dưới ánh nắng nhẹ nhàng phản chiếu ánh sáng trở nên lấp lánh như có sinh mệnh, có ảo giác như nó tùy thời sẽ cất cánh bay đi. Không thể không thừa nhận,tài nghệ của nguyên chủ quả thật rất tinh xảo. Trong ngăn kéo còn có một hàng lá tre, hạt châu, vải, thậm chí là kim chỉ. Lý Vân Thất đem tất cả đặt lên bàn, bất ngờ y thấy được một con búp bê bằng vải nhìn rất giống... Tiêu Trường Phong?! " Này... như thế nào giống như Tiêu Trường Phong?" Lý Vân Thất suýt chút nữa đã vì quá kinh ngạc mà kêu lên thành tiếng. Tóc màu đen, đôi mắt màu nâu, bô quần áo màu trắng mà Tiêu Trường Phong hay mặc, nhìn thế nào cũng thấy đây là búp bê hình Tiêu Trường Phong. " Chẳng lẽ là dùng để nguyền rủa?" Đây là điều duy nhất mà Lý Vân Thất có thể nghĩ ra được. Một đại nam nhân thích làm mấy trò thủ công còn có thể lý giải, nhưng làm búp bê hình bằng hữu thì khó có thể tiếp nhận được a. Lý Vân Thất nhất thời đối với nhân vật chính không còn lời nào để nói, xem ra nhân vật chính đã kéo quá nhiều giá trị thù hận lên, thậm chí còn quá mức quy định, ngươi xem, đến cả trúc mã của hắn cũng dùng đến búp bê đi nguyền rủa hắn hay sao? " Ngươi cũng đã đi rồi, vậy búp bê cũng không cần dùng đến đi? Tiêu Trường Phong chính là bùa hộ mệnh của ta về sau, cho nên ta không hy vọng có gì ngoài ý muốn xảy ra với hắn." Lý Vân Thất nhẹ nhàng trạc trạc hai má con búp bê, một chút vải dệt mềm mại liền rơi xuống. Hết chương 3.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]