Toàn thân y phục màu vàng nhạt, trên áo ngắn dưới váy dài, bên hông tùy tiện buộc đai lưng bằng gấm thật dài, vô cùng mộc mạc mà đơn giản, chỉ là chất liệu may mặc thuộc hàng thượng đẳng, hơn nữa dung mạo vị nữ tử này thập phần tuấn tú, rất hợp mắt người xem.
Mái tóc đen dài của khuê nữ tùy ý cài một cây ngọc trâm, tóc dài đến thắt lưng, trong đó có mấy lọn được thắt bím vô cùng tinh tế.
Nàng khoanh tay bước vào tửu lâu, đến trước mặt điếm tiểu nhị, hỏi:
“Lầu hai còn chỗ không?”
“Còn, còn, cô nương, xin mời!”
Nàng nhìn hắn trong chốc lát, nói: “Ngươi mới tới đây làm sao?”
“Dạ phải, tiểu nhân mới tới trong thành này làm.”
Nàng ậm ừ đáp lại, chậm rãi bước lên cầu thang. Trên lầu hai vị trí trống không còn nhiều, nàng chọn một bàn sát cửa sổ ngồi xuống, theo thói quen chăm chú xem thực đơn, rồi nói:
“Cho vài dĩa rau xào, càng ít dầu mỡ càng tốt, chay mặn gì cũng được.”
“Cô nương có muốn nếm thử vài món ăn bài thuốc hay không? Lần trước Ngũ công tử của Vân gia trang đến đây, chưởng quầy của bọn ta thỉnh hắn khai đơn, toàn Trung nguyên này chỉ có tửu quán này của bọn ta là có thôi.”
Da mặt nàng khẽ co rúm lại, cười nói: “Lần sau sẽ thử. Lần này ta chỉ muốn ăn rau cải thôi.”
Điếm tiểu nhị miệng đáp lời, tay ân cần châm trà, mắt để ý thấy cô nương này thật đẹp, chân mày nàng được tỉa rất tuấn tú, nếu nàng mặc nam trang, hắn cũng sẽ không nhận ra nàng là một vị cô nương.
Nàng liếc hắn một cái, nói: “Có chuyện gì sao?”
“Không, không có, tiểu nhân chỉ là…tiểu nhân chỉ là lần đầu tiên thấy cái gì gọi là nam nữ giai nghi (gương mặt nhìn giống nam mà cũng giống nữ). Cô nương thật sự là……” Nhất thời nghĩ không ra từ nào đặc biệt để mô tả, chỉ phải lặp lại: “Thật sự là rất tuấn nha.”
Nàng nghe vậy, nở nụ cười. “Aizz, ta ăn mặc như vầy ngươi cũng thấy ta giống nam tử, đây cũng coi như là thất bại của ta.” Nàng thở dài. “Một nam nhân cải trang thành nữ nhân, quả nhiên không dễ a……”
Điếm tiểu nhị lắp bắp: “Cô nương là tướng mạo nửa nam nửa nữ, muốn cải nam trang liền thành một nam tử tuấn tú, cải nữ trang tự nhiên là nữ……Giờ rõ ràng là nữ tử mà.”
Nàng bật cười: “Ta đói bụng, tiểu nhị ca, ngươi mau bưng thức ăn lên đi.”
Điếm tiểu nhị vội vàng xuống lầu chuẩn bị.
Nàng theo thói quen mà mân mê đôi đũa, nhìn xuống ngã tư đường dưới cửa sổ.
Đang chính ngọ, khách đến ăn cơm càng ngày càng đông, lúc điếm tiểu nhị bưng cơm và thức ăn lên, trên lầu hai đã có thêm ba, bốn bàn khách ngồi.
Điếm tiểu nhị lại phát hiện nàng dùng tay trái chơi đùa với chiếc đũa, vài lần chiếc đũa bị rơi xuống, tựa hồ tay trái của nàng có chút vấn đề.
Lúc hắn bưng đồ ăn đến, ngửi được mùi thuốc nhè nhẹ tỏa ra từ người nàng. Hắn cúi đầu xuống lén nhìn, phát hiện ra chiếc hầu bao buộc bên hông nàng, rõ ràng lúc nàng bước vào hắn không thấy.
“Thì ra là vậy, chiếc đai lưng gấm bên hông cô nương quá dài, khi đi lại che khuất đi hầu bao, giờ ngồi xuống mới lộ hầu bao ra.” Cô nương này thắt lưng thật nhỏ, nhưng nhỏ cỡ nào cũng không cần phải buộc đai lưng dài như vậy chứ?
“Đai lưng này có thể dùng vào rất nhiều việc, ví dụ như có thể cứu được một mạng người.” Nàng cười nói.
“Thì ra là thế.” Khách hàng là tối cao. Khách hàng chỉ nói lấp lửng thế thôi, cho dù hắn tò mò muốn chết, nhưng cũng tuyệt không thể truy hỏi thêm, vì thế, hắn đành lui xuống.
Không bao lâu, căn phòng trang nhã trên lầu hai này chật kín. Khách đến quét mắt nhìn xung quanh một lượt rồi đến bên chiếc bàn cạnh cửa sổ của nàng, khách khí hỏi: “Cô nương, có thể cho ngồi chung bàn hay không?”
Nàng liếc mắt một cái, hào phóng nói:
“Cứ tự nhiên, mời!”
Người đến là hai gã thiếu hiệp tuổi chừng hai mươi mới xuất đầu lộ diện tại Trung nguyên, diện mạo đều thuộc hàng thượng đẳng, tương đối có khí chất, sau khi thi lễ cảm tạ xong liền tự chia nhau ngồi xuống, gọi điếm tiểu nhị, kêu vài món ăn đơn giản.
“Cô nương là người giang hồ?” Một gã thiếu hiệp trẻ tuổi lên tiếng hỏi.
“Tạm xem như thế.” Nàng chuyên tâm ăn cơm. Cơm không thể ăn quá no, đó mới là đạo dưỡng sinh, nàng một mực tuân theo.
“Có danh hào hay không?”
“Ta nghĩ, chắc là không có.”
Thì ra là một cô nương mới bước chân vào giang hồ. Trong lòng hai gã nam tử trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi liếc mắt ngắm nàng một cái nữa. Nàng trông còn trẻ, nhưng không yếu ớt lỗ mãng như những tiểu nữ hiệp khác trên giang hồ.
Môn phái nào cũng đều có nữ tử tập võ, đến tuổi sẽ bước chân vào giang hồ, ngay từ đầu dựa hơi sư huynh đệ đồng môn, hành sự vô cùng kích động. Còn cô nương này tuy trẻ tuổi nhưng khí chất trầm ổn, hoàn toàn không giống những tiểu nữ hiệp nổi danh giang hồ mấy năm gần đây, đôi mắt nàng vừa tuấn tú vừa xinh đẹp, nước da khỏe mạnh, vô cùng mịn màng…… Hai vị thiếu hiệp trẻ tuổi nghĩ đến đó, sắc mặt đều đỏ ửng, không khỏi đồng thời ho khan một tiếng.
Nàng ngắm ngắm thấy chỗ bọn họ ho rất gần với dĩa rau của nàng. Nàng nhẫn, ăn phải nước bọt của người khác, cũng không tính là gì…… Tuyệt đối có thể nhẫn.
Một gã trẻ tuổi trong bọn đánh trống lãng, nói:
“Cổ huynh, ngươi đặc biệt đến Dương Châu thành lần này là vì Vân gia trang sao?”
Người trẻ tuổi còn lại đúng là Cổ Thiếu Đức, hắn nói:
“Đúng vậy. Triều đình sáu năm một lần tổ chức khoa cử Võ Trạng Nguyên, năm nay Ngân Thủ Tam Lang Đồ Tam Lung đoạt hạng nhất, sẽ trở thành trọng thần lương đống của triều đình. Đồ Tam Lung vốn là kẻ vô gia cư, năm ngoái đã từng ở nhờ Vân gia trang, có giao tình khá tốt với Nhàn Vân công tử, gia sư phái ta đến chúc mừng, tiện thể sao chép lại phần nào sự tích Ngân Thủ Tam Lang, trở về cho đệ tử bổn môn tham khảo. Hoàng hiền đệ đặc biệt đến Vân gia trang lần này cũng vì thế hay sao?”
Người trẻ tuổi được gọi là Hoàng hiền đệ cười nói:
“Đúng vậy, Tái Nhiễm đúng là vì thế mà đến đây. Thuận tiện hỏi thăm các vị Sổ Tự công tử xem, có phải Đặng gia trang sẽ kết thân với Ngân Thủ Tam Lang hay không, nếu mối hôn nhân này chu toàn, vậy thì đó chính là một hỷ sự lớn trên giang hồ. Ta cũng muốn thuận đường……”
“Lén chiêm ngưỡng dung nhan của Vô Ba tiên tử?” Cổ Thiếu Đức cười nói tiếp.
Nàng nghe vậy, thiếu chút nữa sặc phun cơm ra. Vô Ba tiên tử…… Nàng nhẫn, nhất định phải nhẫn!
Chuyện nhỏ như vầy tuyệt đối có thể nhẫn! Trên đời không có gì là không thể nhẫn, chỉ có nhẫn, nhẫn nữa, nhẫn mãi! Nàng hít thở sâu, tay trái thử nâng ấm trà, sức nặng của ấm trà khiến cánh tay trái của nàng khẽ co rút đau đớn, không thể nâng nổi ấm trà.
“Cô nương, để ta giúp!” Hai nam nhân đồng thời lên tiếng, liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn sang một bên.
Cuối cùng Cổ Thiếu Đức rót trà giúp nàng, hỏi:
“Tay trái cô nương bị thương sao?”
“Bị chút vết thương nhỏ mà thôi.” Nàng vô cùng khách khí. “Đa tạ công tử……”
“Tại hạ Cổ Thiếu Đức.” Hắn vội vàng tự giới thiệu.
“Tại hạ Hoàng Tái Nhiễm.” Hắn cũng vội vàng sợ mất cơ hội.
“……À.” Nàng đáp. “Các người cứ tiếp tục trò chuyện, tiếp tục trò chuyện.”
“Cô nương đang đợi ai sao?”
“Đúng vậy.” Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Hai người họ cảm thấy bẽ mặt, liền cúi đầu vào ăn cơm. Những người ở bàn bên cạnh lúc này đang nói chuyện phiếm, thanh âm rõ to, nàng bị buộc phải nghe, Cổ Thiếu Đức cũng nghe thấy, nói nhỏ:
“Aizz, chuyện cũ nửa năm về trước, giờ mà họ vẫn còn bàn tán.”
Sắc mặt Hoàng Tái Nhiễm có chút xấu hổ, hàm hồ nói:
“Đúng vậy. Chuyện xảy ra đã lâu như vậy rồi, cũng không có gì ghê gớm, hay ho gì mà bàn tới bàn lui.”
”Sao Hoàng hiền đệ lại nói vậy? Việc này mới phát sinh nửa năm trước a. Đệ tử của Vân gia trang lớp chết lớp bị thương, Hoàng Phủ Vân của Ma giáo cũng rơi xuống vực thẳm mà chết, nghe nói là có người cố ý làm, cất giấu thuốc nổ trên vách núi. Sau đó Xa Diễm Diễm và Nhàn Vân công tử xuống đáy vực tìm người, lại chỉ tìm được một đống thi thể. Thuốc nổ này là do ai đặt? Vẫn còn là một câu đố.”
Câu đố? Tất nhiên là câu đố a, nàng nghĩ thầm. Người của Vân gia trang đã chết, Hoàng Phủ Vân và Thiên nô của Xa Diễm Diễm cũng đều đã chết, vậy thuốc nổ này rốt cuộc là do Bạch Minh giáo đặt, hay là những người Trung nguyên lòng mang oán hận đặt, vẫn không ai biết chuyện này. Sau này nàng nghe nói, nằm ngoài dự đoán của mọi người, Giáo chủ Bạch Minh giáo cũng không truy cứu xem ai đã hại chết Hoàng Phủ Vân, chỉ đòi Thiên nô tùy thân của Hoàng Phủ Vân là Hà Tai trở về giáo phục mệnh.
Nghe nói, lúc đó Hà Tai lựa chọn trở lại Thiên Hạ trang, từ nay về sau không gặp ai khác. Vân gia trang vài lần phái người đến, Hà Tai cũng không ra gặp khách.
Trang chủ Thiên Hạ trang vẫn là Hạ Dung Hoa như cũ, cuộc sống cứ như vậy bình thản lặng lẽ trôi qua, không ai dám lật lại chuyện cũ, cũng không ai dám lên tiếng hỏi. Vân gia trang rốt cuộc đã tường thuật lại những gì trong cuốn Giang hồ Đại Sự Kiện cũng không một ai biết, bởi vì cuốn sách ấy đã bị phong tỏa trong tầng hầm thứ ba phía sau Cấp Cổ các. Ai nấy đều không dám hỏi nguyên nhân, sợ giở lại một đoạn quá khứ chấn động đó.
Ai dám làm người tiên phong?
Cổ Thiếu Đức thở dài:
“Nghe nói, hôm đó có hơn mười người trẻ tuổi, ỷ vào một chút công phu theo dõi bọn họ, muốn giết Hộ pháp để lập công, nhưng lúc núi lở, lại phải nhờ vào Nhàn Vân công tử mới có thể còn sống mà trở về. Đáng tiếc mấy người này xấu hổ, tuyệt đối giữ mồm giữ miệng, cho nên đến tận nay mà cũng không ai biết rốt cuộc là đệ tử nhà ai đã gây ra loại chuyện đáng xấu hổ như thế để kiếm sống? Không thể nào ngay cả thuốc nổ cũng do bọn họ hạ độc thủ.”
Hoàng Tái Nhiễm lảng tránh, vùi đầu ăn cơm.
Nàng cũng không hề hé răng, nhấm nháp cánh gà xào, trên đường chợt xôn xao náo nhiệt, nàng nhìn xuống, thấy có người đang cưỡi ngựa vào thành.
Người vào thành, trừ phi là có việc gì khẩn cấp, nếu không ai nấy đều phải xuống ngựa đi bộ, để tránh quấy nhiễu dân chúng, đây là quy củ của Vân gia trang. Nàng thấy hai thân ảnh bạch y dẫn ngựa đi tới, đằng sau là Công Tôn Chỉ, đằng trước tất nhiên là vị tiên nhân cửu ngoại trọng thiên được người người đồn đãi – Công Tôn Vân.
“Đã về rồi!” Sắc mặt Cổ Thiếu Đức vui mừng nói. “Đúng lúc có thể cùng đi với Nhàn Vân công tử về gia trang.”
Hắn đang muốn xuống lầu, đột nhiên thấy Công Tôn Vân ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai.
Cổ Thiếu Đức tươi cười, muốn chạy xuống tiếp đón, lại thấy khóe môi Công Tôn Vân cong lên, không chút tiếc rẻ nở nụ cười.
Cổ Thiếu Đức nhất thời mất hồn.
“Vô Ba, cùng nhau trở về đi.” Công Tôn Vân cất cao giọng nói.
Nàng thở dài, nói:
“Trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, Lạc Thần phú ta đã thuộc làu, chuyện nhỏ.” Nàng theo thói quen tính khoanh tay xuống lầu. Đai lưng bên hông dài gần bằng vạt váy, điếm tiểu nhị nhìn mà vô cùng kinh hãi, thật sợ đai lưng kia bị người khác giẫm phải lúc xuống thang lầu.
Nàng chậm rì rì ra khỏi tửu lâu, đến trước mặt hai người.
Công Tôn Chỉ hỏi: “Hôm nay ngươi có uống thuốc chưa?”
“Uống rồi.” Nương, người đã trở lại.
Công Tôn Vân cười nhạt: “Lão ngũ là vì lo lắng cho ngươi, tuy rằng ngươi bình phục lại rất mau, nhưng công phu nhẫn của ngươi rất mạnh, có khi ngay cả chính bản thân mình cũng tự lừa gạt a.”
“Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận.” Cha, ngươi cũng đã trở lại.
Nàng từ nhỏ đã mồ côi, chưa từng nghĩ tới, có một ngày, lại đột nhiên nặn ra được một đôi cha mẹ như vầy. Phải chi sớm một chút đỡ biết bao nhiêu, giờ hai mươi tuổi mới trả lại cha mẹ cho nàng, có phải quá muộn rồi hay không?
“Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Ngừng lại một lát, nàng chỉa chỉa về phía sau. “Có người muốn theo đi chung về trang.”
Công Tôn Chỉ lướt qua đầu vai của nàng, thấy Cổ Thiếu Đức đang vội vàng xuống lầu cùng với……Sắc mặt hắn lập tức mất vui, thấp giọng nói: “Họ Hoàng kia nhận ra ngươi sao?”
“Ta nghĩ, chắc là không.” Nàng nhún vai, giúp Công Tôn Vân dẫn theo ngựa, đi về phía trước.
Vô cùng, vô cùng nhàn nhã đi về phía trước.
Giang Vô Ba, người Kinh thành, là cháu gái của một vị hòa thượng đã xuất gia rời bỏ hồng trần thế tục, hai tháng trước, nàng cùng một đệ đệ còn nhỏ tuổi đến tìm nơi nương tựa tại Vân gia trang.
Vân gia trang ngoại trừ đệ tử trong trang, không thu người ngoài, nhưng vì vị hòa thượng này là bạn sinh tử chi giao với Công Tôn lão gia đã qua đời, vì thế đặc biệt thu lưu Giang Vô Ba, cũng thu tên tiểu đệ kia làm đệ tử của Vân gia trang, bồi dưỡng nhân tài ngay từ đầu.
Cha của Giang Vô Ba là một thư sinh, nhưng khi xuất gia làm hòa thượng cũng có chút danh vọng trong Võ lâm, vì vậy nữ nhi cũng coi như là hậu nhân của danh môn chính phái.
Nghe nói, các vị Sổ Tự công tử của Vân gia trang sau khi gặp qua Giang Vô Ba, kinh diễm vì dung mạo của nàng, đồng loạt đề bút viết xuống danh hào “Vô Ba tiên tử”.
Cũng nghe nói, Nhàn Vân công tử đã từng vài lần đề nghị, muốn thu nàng làm nghĩa muội, nhưng bị nàng khách khí khéo léo từ chối. Một mỹ nữ như vậy, không biết so sánh với Hải Đường tiên tử, ai xuất sắc hơn?
Gần đây, những nam nhân trẻ tuổi có tư tâm đến Vân gia trang mượn sách càng ngày càng đông.
Nàng cũng không bị Vân gia trang cất giấu, giang hồ mà, nam nữ gặp mặt không cần quá câu nệ tiểu tiết, cho nên cũng không ít thanh thiếu niên ở Vân gia trang đã gặp mặt qua Vô Ba tiên tử.
Ấn tượng đầu tiên là nữ tử này dung mạo thật tuấn, mang theo vài phần anh khí hào sảng, vốn người như vậy mà được ban danh hào tiên tử cũng có chút không xứng, nhưng nhìn cẩn thận lại mới thấy, vị cô nương trẻ tuổi này khí chất trầm ổn, tuấn nhã trí tuệ như một khối ngọc, hành động, dung mạo, cử chỉ, trông rất đặc biệt. Giang hồ mỹ nhân bao đời nay dung mạo không phải thanh tú trong trẻo thì cũng nguyệt thẹn hoa nhường, ít có người tuấn nhã tựa tiên tử như vậy, cũng không bàn đến xem vị Giang Vô Ba này có tài cán gì để đảm nhận mỹ danh tiên tử này hay không.
Mặc kệ có thích hợp hay không, danh hào truyền ra, đọc quen nhìn lâu tự nhiên cảm giác thẩm mỹ sẽ thay đổi. Hơn nữa, đây là do bọn công tử của Vân gia trang công nhận, ai dám nói mắt họ có vấn đề chính là khiêu chiến với quyền lực của Vân gia trang. Đây là khi các vị Sổ Tự công tử đang đắc ý dào dạt nói chuyện với người nhà, bị nàng nghe lén được.
Đây đúng là ỷ vào tấm biển vàng nhà mình mà làm ác thôi! Nàng thầm cảnh giác, tương lai trên giang hồ thấy gì đó, nghe gì đó, cũng đừng tin.
Mỗi ngày vào lúc chạng vạng, nàng sẽ theo thông lệ vào một tòa lầu, trước lầu có một Sổ Tự công tử đứng bảo vệ.
“Vô Ba cô nương!” Vị công tử kia mỉm cười nói: “Hôm nay không gặp ngươi, thì ra là ngươi đã đi tửu lâu. Còn trẻ thật là tốt, hai tháng trước ngươi gắng gượng lắm mới bước chân xuống giường được, không ngờ gần đây đã mạnh khỏe vui vẻ rồi. Đi dạo chung quanh cũng tốt, nhưng nếu cảm thấy chỗ nào không khoẻ, thì trăm ngàn lần đừng nhẫn quá, kẻo làm hỏng chiêu bài của lão Ngũ.”
“…… Đa tạ Tứ công tử chỉ giáo.”
Nàng khoanh tay đứng ở một góc trong viện, chờ mỗi ngày đến lượt mình phụng dưỡng quan tâm cố nhân. Quả nhiên trong chốc lát, Công Tôn Vân đi ra từ trong lâu, rõ ràng là thời tiết sắp cuối năm, nhưng trên mặt hắn chảy mồ hôi dầm dề.
Tứ công tử liếc hắn một cái, thở dài: “Vẫn như cũ sao?”
“Giữ được như cũ là tốt rồi, nếu cố gắng thì ngày mai sẽ tỉnh lại.” Công Tôn Vân để ý thấy nàng đứng một góc, tựa tiếu phi tiếu nói: “Vô Ba, ngươi có thể vào được rồi.”
Nàng khách khí thi lễ, dưới ánh nhìn chăm chú của hai người bước vào tẩm lâu.
Công Tôn Chỉ ngồi cạnh giường vừa thấy nàng, cười nói:
“Đang chờ ngươi đó.”
Nàng chầm chậm đến cạnh giường, hết nhìn đông rồi tới nhìn tây, thấy chén thuốc trên bàn đã cạn. Chắc là Công Tôn Vân vận công lực truyền chân khí cho bệnh nhân trên giường xong, lại giúp Công Tôn Chỉ đút bệnh nhân uống thuốc.
Nàng bắc ghế, ngồi trước giường, nhìn bệnh nhân trên giường.
“Bắt đầu đi.” Nàng nói.
Công Tôn Chỉ lại liếc mắt ngắm nàng, nói với bệnh nhân đang hôn mê bất tỉnh:
“A Diêu, ta là Ngũ Chỉ, ta đến thăm ngươi.”
“A Diêu, ta là Vô Ba, ta đến thăm ngươi.”
“Ngươi nằm cũng được nửa năm rồi, nên tỉnh lại đi. Nếu không tỉnh, các huynh đệ khác sẽ chê cười y thuật của ta.”
“Ngươi nằm cũng được nửa năm rồi, nên tỉnh lại đi. Nếu không tỉnh, các huynh đệ khác sẽ chê cười y thuật của Ngũ Chỉ.” Nàng máy móc lập lại, tuyệt không sai nửa câu.
“A Diêu, hôm nay ta và Nhàn Vân vội vàng vào thành, ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn, cơm trưa chỉ tùy ý nhai nuốt chút lương khô.” Công Tôn Chỉ báo cáo lại hành trình.
“…… A Diêu, hôm nay ta……đi ăn ở tửu lâu.”
Công Tôn Chỉ liếc nàng, miệng lại nói tiếp: “Trưa hôm nay, ta và Nhàn Vân chỉ ăn bánh trái, người tại giang hồ, thân bất do kỷ, không thể lúc nào cũng dưỡng sinh được.”
“…… A Diêu, hôm nay ta mặc điếm tiểu nhị làm chủ, hắn tự động bưng lên món gà xào béo đến mức không thể béo hơn, bánh xốp giòn đến mức không thể giòn hơn, ta không thể ngăn cản, chỉ đành phải ăn hết. Chờ sau khi ngươi tỉnh lại, có thể đi thử xem.” Báo cáo xong.
“Giang cô nương,” Công Tôn Chỉ nhàn nhạt phát biểu cảm nghĩ: “Nói vậy, hôm nay thức ăn của ngươi hơi bị phong phú a.”
Nàng khách khí nói:
“Làm gì có, ăn quen mỹ vị của quý trang rồi, giờ ra ngoài ăn qua quýt vài ba món, quả thực là đầy dầu mỡ béo ngậy.”
“Nếu Giang cô nương ăn quá nhiều dầu mỡ, tối nay nên ăn nhẹ một chút đi, tối nay mời đến Song Vân tạ dùng cơm.”
Nàng cảm tạ, lại máy móc ngồi ở đó kể lại những chuyện vụn vặt linh tinh trong ngày cho bệnh nhân hôn mê bất tỉnh trên giường nghe, mãi đến khi một nén nhang sắp tàn, Công Tôn Chỉ mới chịu thả nàng ra khỏi lâu.
Chân trời đã xám dần, màn đêm sắp buông xuống, những ngày gần đây người giang hồ đến viếng thăm càng ngày càng đông, đèn đuốc được thắp sáng ngời trên những con đường chính trong trang.
Đuốc được thắp suốt cả đêm, chỉ đến sáng hôm sau mới tắt đi, như vậy chỉ riêng chi phí đèn đuốc cuối năm kết sổ lại, không biết là tốn kém đến bực nào, Vân gia trang có cần phải lãng phí tiền bạc như thế không?
Nàng vốn tưởng rằng bọn họ sống khắc khổ chịu đựng vất vả, tiền bạc không thể so bằng thanh danh, người người đều nhịn ăn nhịn mặc, nhưng những người này chẳng những quần là áo lượt thoải mái theo sở thích, ngay cả cuộc sống cũng thập phần coi trọng, ừ…, căn cứ vào sự tính toán của nàng, Công Tôn Vân rất có khả năng đã phát hiện ra mỏ vàng.
Có người lôi kéo góc áo của nàng, nàng cúi đầu xuống nhìn, đó là vị được gọi là Giang tiểu đệ đang nhìn nàng.
“Đại, đại, đại tỷ……” Một tiểu nam hài cỡ tám tuổi diện mục thanh tú, béo ú, gương mặt đỏ hồng hết sức trẻ con, bàn tay nhỏ bé của hắn nhanh nhẹn nắm chặt lấy y phục của nàng, lắp bắp nói: “Tứ công tử nói, hôm nay ngươi sẽ đến Song Vân tạ ăn cơm, trước khi đi, mời ngươi đến phòng nữ quyến vấn tóc lại đi.”
Nàng suy nghĩ một lát, mặc dù không hiểu, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được.”
Dù sao nàng đang ăn nhờ ở đậu, người ta muốn nàng làm cái gì nàng phải làm cái đó. Cũng vậy, vị Giang tiểu đệ này vốn chính là tiểu đệ tử mới nhập môn của Vân gia trang, tất cả còn đang trong giai đoạn bồi đắp nắn chỉnh, vì giúp nàng bịa đặt thân phận, tiểu nam hài này liền trở thành tiểu đệ của nàng, từ nay về sau, đối với nàng phải phụng dưỡng quan tâm.
Nàng còn phải coi lại việc này……Mà thôi, quên đi, chuyện nhỏ, nàng có thể nhẫn. Vân gia trang thích đem câu chuyện bịa đặt kia làm cho giống thật, nàng cứ nghe theo là được rồi.
Tiểu tử này đối với nàng phụng dưỡng quan tâm, xem nàng là tỷ tỷ ruột, nàng cũng chiếm không ít tiện nghi, phải bù lại, phụng dưỡng quan tâm đối với bệnh nhân trong lâu kia.
Bệnh nhân trong lâu kia, chính là Thất công tử ngày đó trên vách núi đen bị trọng thương sắp chết – Công Tôn Diêu, nghe nói hắn là công tử trẻ tuổi nhất, cũng là một trong số Sổ Tự công tử sùng bái Nhàn Vân công tử nhất.
Tuy Công Tôn Chỉ cứu lại được cho hắn một cái mạng, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn hôn mê bất tỉnh.
Theo đúng đạo lý, nàng quả thật nên gánh vác chút trách nhiệm, cho nên, khi Vân gia trang đưa ra yêu cầu, muốn nàng mỗi ngày đến chỗ Công Tôn Diêu hàn huyên kể lại vài chuyện sinh hoạt thường ngày, nàng cũng vui vẻ đồng ý.
Chuyện rất nhỏ, chuyện rất nhỏ, nói mấy câu đối với người bị hôn mê bất tỉnh cũng không mất đi miếng thịt nào, nàng tuyệt đối có thể chịu được.
“Đại, đại, đại tỷ, theo ta đi.” Giang tiểu đệ nhỏ giọng nói: “Lần này ngươi không được phạm sai lầm, lần trước ngươi vấn tóc kiểu nam tử, Lục công tử tức giận mắng chửi om sòm, hôm nay phải cẩn thận chút.”
Nàng nhướng mày, ậm ừ đi theo tiểu nam hài.
Người ta muốn nàng làm sao thì nàng phải làm vậy, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đó là để hình dung tình cảnh bi thảm của nàng hiện nay.
Nàng Vương Vân, từng là Tả hộ pháp của Bạch Minh giáo Hoàng Phủ Vân, nay cải danh thành Giang Vô Ba, mai danh ẩn tích sống nhờ ở Vân gia trang.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hiện tại, nàng là ký sinh trùng, tự nhiên phải cúi đầu, may mà, cúi đầu cũng không cần quá mất sức, cổ nàng vẫn còn chịu nổi, vì vậy cứ thế mà nhẫn nhịn.
Kỳ thật, nàng cũng không muốn nhớ lại chuyện ngày đó.
Đau đớn như vậy mà nàng có thể chịu được đã ngoài giới hạn người bình thường có thể làm nổi, phải nhớ lại, tương đương với phải chịu đau đớn lại một lần nữa.
Nàng chỉ nhớ rõ nàng bước đi trong màn mưa thật to, không cẩn thận nên ngã vài lần trên đường, cũng không biết khi nào mình sẽ cạn sức mà bỏ mạng, cứ như vậy mà đi tới.
Nàng không nghe thấy tiếng mưa rơi, cũng dần dần không thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Mưa quá lớn, sương mù trong rừng dần dần dày đặc, đã vượt khỏi giới hạn tầm nhìn của nàng, càng cảm nhận được điều này nàng càng không thấy rõ phía trước.
Một bóng người như ẩn như hiện đứng cách nàng không đầy mười bước.
Nàng theo bản năng ngừng chân lại.
Người nọ vẫn đối diện với nàng, rồi sau đó chậm rãi há mồm nói gì đó.
Nói nàng thờ ơ làm thinh là không phải, mà căn bản là nàng không nghe ra được thanh âm gì, chỉ thấy người nọ bước nhanh đến trước mặt của nàng.
Hắn từ từ vươn tay đến, nàng nhìn không chuyển mắt, phát hiện bàn tay của hắn muốn sờ lên trán nàng, nàng theo trực giác tránh đi.
Tay hắn ngừng lại giữa không trung, rồi sau đó hắn rũ mắt xuống, kinh sợ đau xót trừng mắt nhìn cánh tay trái của nàng.
Hắn nói gì đó? Nàng không hiểu.
Hắn mạnh mẽ vung tay lên phong bế vài đại huyệt trên người nàng, nàng ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích nổi.
“Vân cô nương, ta đã đến chậm rồi sao?” Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.
Thanh âm đó có chút khàn khàn, nhưng kỳ lạ thay lại ngấm thẳng vào tai nàng.
Nàng nghĩ nghĩ, lễ độ trả lời hắn:
“Cũng không tính là trễ, ít nhất ta vẫn còn sống.” Nàng không biết nàng có phát thanh âm ra khỏi miệng hay không, chỉ biết hắn vẫn nhìn nàng, nàng đành phải nói lại: “Nhàn Vân công tử, Hà Tai đâu?”
“Ta không để ý, có lẽ hắn đang tìm cách xuống đây.”
Nàng nghĩ nàng đã đi rất lâu, giờ Công Tôn Vân và Hà Tai bọn họ mới tìm được đường xuống đáy vực thẳm này mà cứu người, nhưng nghe ý tứ của hắn lại không hẳn như thế.
“Vân cô nương, ta mang ngươi về Vân gia trang được không?”
Thanh âm khàn khàn lạnh lùng không hề ôn nhuận, cũng không hề trong trẻo vẫn bao vây lấy nàng. Lúc này mạch suy nghĩ của nàng không được linh hoạt như xưa, ngừng nửa ngày, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, đôi môi tái nhợt run run cong lên, nhưng trong mắt không hề có ý cười. Nàng nói:
“Nhàn Vân công tử không cần để ý. Ta cũng không oán các người đâu, con người ta khi gặp nạn, ai lại không cứu người nhà trước, đó là chuyện tất nhiên.” Chỉ là nàng không phải là người nhà của hắn và Hà Tai.
Sự thật vẫn đơn giản như thế. Nói thì dễ nhưng làm mới khó, lúc Hà Tai hứa hẹn đi theo nàng suốt cả đời, trong lòng nàng rất cao hứng, nhưng vẫn không tin. Chuyện hôm nay chỉ là để nghiệm chứng lại suy nghĩ của nàng mà thôi.
Hiện tại, nàng xác thật là tâm như chỉ thủy.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm nàng. Nàng thản nhiên nói:
“Nếu ta gặp trường hợp như ngươi, tất nhiên cũng sẽ cứu người nhà trước.”
“Lần đầu tiên ta cứu không được ngươi, lần thứ hai, lần thứ ba, dù sao cuối cùng cũng sẽ cứu được ngươi.”
Lời khách sáo này nàng đã sớm nghe quen. “Đa tạ Nhàn Vân công tử, thứ lỗi tiểu nữ tử không thể thi lễ……Hai khối ngọc còn lại kia vẫn nằm trong chiếc túi ở tay áo của ta……” Muốn đòi lại thì tự mà lấy.
“Vậy ngươi cứ giữ ở đó đi.” Ngừng lại, hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi có bằng lòng để ta cứu ngươi không?”
Nàng khẽ giật mình, cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân tại sao hắn vẫn đứng yên nơi đó mà không dám nhúc nhích.
Nàng rũ mắt xuống, nở nụ cười vô cảm, rồi sau đó thấp giọng nói:
“Vậy phiền công tử.” Nói xong, rốt cuộc nàng cũng buông tha cho chữ nhẫn, mặc cho cảm giác đau đớn sâu sắc lan truyền khắp toàn thân, trong chớp mắt, ngã vào trong lòng của hắn.
Khi nàng tỉnh lại đã ở Vân gia trang.
“Ta thực kinh ngạc, ngươi bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể đi bộ xa như thế.” Công Tôn Chỉ lắc đầu đã nói.
Trong phút chốc, nàng thật muốn rên ra tiếng. Làm ơn tha cho nàng đi, tuy nàng bị trọng thương, nhưng thính lực của nàng vẫn còn, công phu lưỡi dài của người này đủ để hủy diệt chữ nhẫn của nàng, tại sao để nàng gặp người này chứ?
“Ngươi yên tâm, hiện nay ngoại trừ mấy người bọn ta, không còn ai biết Hoàng Phủ Vân còn sống. Ngày đó mưa to đến ba canh giờ, sau khi tạnh mưa, Nhàn Vân đề nghị cùng Xa Diễm Diễm xuống vực thẳm tìm người, bọn ta an bài xác chết, thay vào y phục của ngươi, thi thể dung mạo hoàn toàn biến đổi, Xa hộ pháp cũng không có hoài nghi.” Công Tôn Chỉ nhẹ giọng nói: “Đó là xác chết của một trong các đệ tử của bổn trang. Dưới sự an bài của Nhàn Vân, tạm thời được chôn ở nơi đó, chờ thêm hai năm nữa mới danh chính ngôn thuận mang hắn về trang.”
“……” Nàng rũ mắt xuống.
“Nhàn Vân cõng A Diêu, lại đỡ ta, không thể phân thân cứu ngươi, lúc ấy mưa quá lớn, bọn người Xa Diễm Diễm đã xuống núi, bọn ta là người cuối cùng rời khỏi, sau khi Nhàn Vân giao A Diêu cho ta, đã nhảy xuống vực thẳm.”
Nằm ở trên giường không thể động đậy, nàng bị bắt nghe lại chuyện cũ năm xưa.
Công Tôn Chỉ nháy mắt mấy cái. “Cũng không phải là hắn tự tử, khinh công của hắn rất cao, ngày thường hắn muốn bay xuống vực thẳm cũng là chuyện dễ dàng, nhưng hôm đó trời mờ mịt, tầm nhìn không rõ, hắn dám hành tẩu trong đống loạn thạch của vách núi đang sạt lở, thật cũng không dễ dàng tí nào, Vân cô nương sau khi có thể nói lại, nhất định phải cảm tạ Nhàn Vân.”
Lúc này nàng mới phát hiện nàng há mồm nhưng không phát ra được thanh âm nào. Thật ra…… Công Tôn Vân nhảy xuống vực thẳm thì sao chứ? Nếu không phải vận khí của nàng tốt, hắn có tìm được cũng sẽ chỉ là một xác chết mới vừa tắt thở.
Công Tôn Vân có nghĩa khí, quả nhiên là gia trưởng trong chốn giang hồ, tuy trình tự có trước có sau, nhưng nếu hắn có thể cứu nhất định sẽ ra tay cứu.
Hoàng Phủ Vân có thể biến mất trên đời này, đúng là điều mà nàng hằng mong đợi, từ nay về sau không cần hục hặc đấm đá lẫn nhau, không cần đối phó với lão giáo chủ điên rồ bị tẩu hỏa nhập ma kia. Nàng nên cảm tạ hắn, không phải sao?
Theo sự tính toán của nàng, Giáo chủ cùng lắm là chỉ chịu đựng được một năm nữa thôi, sau đó phải tìm người tiếp nhận chức vụ ngay, lúc đó, cho dù nàng bị vạch trần thân phận cũng chẳng sao, từ nay về sau chân chính làm một nhàn vân dã hạc tiêu dao khoái lạc.
Từ cực khổ chuyển tới cực lạc, nàng thật đúng là không thể thích ứng. Nhưng, cuối cùng cũng chỉ là một chữ nhẫn thôi, chỉ cần có thể chịu đựng, nàng cũng không tin nàng không chống đỡ nổi.
Công Tôn Chỉ vẻ mặt chợt nghi hoặc, nói:
“Ngươi có biết ngươi đã nằm bao lâu rồi hay không? Trở lại trang mới được hai ngày, ngươi đã tỉnh lại, đây cũng không phải vì thân thể ngươi đã khỏe lại. Ngươi đầu rơi máu chảy, xương khuỷu tay gãy, ngũ tạng lục phủ lệch vị trí, chân trái bị trật, làm sao có thể đi xa như vậy? Đó là còn chưa tính đến các vết thương lớn nhỏ khác. Mặt khác, tuy ta đã tăng thêm lượng thuốc tê Ma Phí tán, nhưng tuyệt đối không thể không đau, tại sao ngươi không lộ ra đau đớn?”
“……” Dù sao nàng cũng không thể nói chuyện, có cớ tránh nói về việc này.
Công Tôn Chỉ cười cười, rồi sau đó giải á huyệt cho nàng.
“Giờ ngươi có thể nói rồi. Lúc trước ta sợ ngươi đau đến khóc cha gọi mẹ, nhưng hiện tại, ừ, ngươi thật sự có thể nói được.”
Nàng trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, Công Tôn Chỉ vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Ăn nhờ ở đậu…… Ăn nhờ ở đậu…… Nàng rốt cuộc mở miệng…
“…… Đau……”
“Cái gì? Ta nghe không rõ.” Hắn vẻ mặt vô tội.
“…… Đau quá! Ta rất đau!” Nàng khàn giọng nói. Trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, nàng tuyệt đối có thể phối hợp kêu rên đau đớn.
“Thật sự đau lắm sao? Vậy tại sao ngươi không khóc?”
“……” Nàng cắn răng.
“Ngũ đệ, đừng bắt nạt Vân cô nương.” Một thanh âm khàn khàn cất lên từ góc phòng.
Lúc này nàng mới phát hiện Công Tôn Vân vẫn đứng nơi đó. Hắn tiến lên, che khuất hơn phân nửa ánh sáng nơi đầu giường, khiến nàng xem không rõ vẻ mặt của hắn.
“Ngươi tỉnh lại quá sớm, đó cũng không phải là chuyện tốt, ta biết đây là thói quen của ngươi, nhưng thả lỏng một chút sẽ ngủ ngon hơn, phải không?”
Lòng bàn tay hắn đặt nhẹ lên trên đôi mắt nàng khiến nàng không thể không chợp mắt.
“Nhàn Vân, ngươi ở lại đây với nàng đi, ta đi xem A Diêu.”
“Ừ.” Hắn đến ngồi cạnh giường, thanh âm vẫn khàn khàn, làm nàng hoài nghi không biết yết hầu của hắn bị hỏng rồi hay sao đó.
Lòng bàn tay của nam nhân này mang theo hơi ấm, rất nhanh sưởi ấm mí mắt của nàng. Nàng nhớ rõ, trên đường được đưa về Vân gia trang, đau đớn đến phát cuồng, nàng tuyệt đối có thể chịu đựng, nhưng nàng phải nhẫn nại giữ tỉnh táo, chính là hai bàn tay này đã che phủ lấy mắt nàng, khàn khàn lặp đi lặp lại bên tai nàng: Ngủ tiếp đi, ngủ rồi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Giờ nàng ngủ tiếp một chút chắc là không sao, nàng nghĩ, Vân gia trang tạm thời là nơi an toàn. Nhàn Vân công tử và Công Tôn Chỉ đều xem như là chính nhân quân tử khách khí hữu lễ, ở lại đây dưỡng thương, tuyệt đối là kế sách vẹn toàn nhất.
Vì thế, nàng từ từ thả lỏng, mặc cảm giác ám áp trên mí mắt che phủ đi ý thức của mình.
Mãi cho đến sau này, nàng mới phát hiện……mới phát hiện……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]