Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ, chiều ngang qua đôi mắt của Nhan Lục Tần, đánh thức anh tỉnh dậy. Lông mi anh khẽ rung rinh rồi đôi mắt từ từ mở ra. Trước mắt anh không phải là một chiếc đồng hồ anh hay gặp vào mỗi buổi sáng sớm nữa, mà thay vào đó là một chiếc cổ trắng nõn nà cùng với xương quai xanh hiện lên rõ nét. Anh giật mình ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết đang say giấc nồng, đôi má hồng hào cùng với lông mi cong vút càng tôn lên vẻ đẹp của cô. Anh chợt nhận ra, tay của mình đang ôm eo của Lý Y Nhiên một cách rất tự nhiên.
“Gì vậy? Lẽ nào...tối qua là mình cưỡng ép cô ấy sao?”
Nhan Lục Tần cố gắng nhớ lại từng mảnh kí ức còn sót lại trong đầu mình. Anh chỉ nhớ được là đêm qua uống khá say, sau đó đến bệnh viện để nói chuyện với Lý Y Nhiên, lại bắt gặp cô đang ở chung với một người con trai lúc nửa đêm. Kí ức anh nhặt được chỉ có nhiêu đó. Khuôn mặt tội lỗi bỗng chốc trở nên tức giận.
Anh ngồi thẳng dậy, quát lớn hỏi tội cô: “ Lý Y Nhiên, sao cô dám tự tiên gặp một người đàn ông khác vào nửa đêm hả?”
Tiếng quát của anh to đến nỗi làm cô giật hết cả mình, bật dậy theo bản nặng. Cô ngáp ngắn ngáp dài nhìn xung quanh, dụi nhẹ đôi mắt của mình nhìn về phía Nhan Lục Tần. Khuôn mặt anh lúc này tối sầm lại, đôi mắt hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tong-chung-ta-ki-hop-dong-di/2987638/chuong-24.html