Một khoảng thời gian im lặng kéo dài ba giây. Lý Y Nhiên theo bản năng bỏ tay của Nhan Lục Tần xuống, khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua. Cô lắp bắp chất vấn anh: 
"Anh... anh... anh đang làm việc cơ mà? Sao lại nói chuyện phiến với bà ngoại?" 
Đúng thật là vừa nãy anh đang hăng say giải quyết công việc của mình. Tuy nhiên, bà ngoại lại gọi điện để hỏi thăm cuộc sống của anh. Bình thường người bố già của anh sẽ chẳng cho bà gọi điện hỏi thăm anh dù chỉ một lần. Vậy mà hôm nay lại giở chứng cho hai bà cháu trò chuyện với nhau. Vậy nên cho dù công việc có bận bịu như thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn chấp nhận gác hết tất cả lại, bắt cuộc điện thoại của bà. Hai người đang trò chuyện rất vui vẻ thì lại bị Lý Y Nhiên cắt ngang vì chuyện xuân dược. 
Nhan Lục Tần vô cùng tức giận, liền lớn tiếng đáp: "Đó là chuyện của tôi, cô xen vào làm gì? Thật phiền phức!" 
Lý Y Nhiên sững người vài giây. Không hiểu sao nước mắt của cô lại không ngừng rơi. Ánh mắt tuyệt vọng nhìn anh. Giọng nói cũng trở nên nhỏ dần lại: 
"Anh... anh... anh lớn tiếng với tôi!" 
Nhìn thấy cô bị anh mắng đến rơi nước mắt làm cho Nhan Lục Tần có chút bối rồi. Anh vội vàng giải thích: 
"Không phải, là do cô gây sự trước mà!" 
"Tôi chỉ muốn bảo vệ bản thân thôi mà!" Cô ấm ức hét lớn. 
Anh không thể chịu được cảnh nhìn thấy con gái khóc. Đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tong-chung-ta-ki-hop-dong-di/2987556/chuong-62.html