Mưa vẫn đang rơi, gió vẫn rít gào bên ngoài, từng con gió luồng qua khe hở miệng hang chui vào bên trong làm không khí bên trong hang thêm lạnh, nước mưa vẫn đang nhỏ tong tong, những vũng nước đọng ngày càng lớn.
Tôn Kỳ nằm đấy thẫn thờ. Hắn vẫn không thể tin được mình đã bị phế.
Hắn còn trẻ, còn nhiều ước mơ, còn nhiều kế hoạch.
Hắn bị phế đi rồi, sau này hắn có thể làm được gì chứ?
Không có tu vi, hắn làm sao sinh tồn được trong Ma giới, làm sao hắn còn có thể luyện được đan. Những kẻ từng cùng hắn kết bái huynh đệ liệu có còn coi hắn như huynh đệ. Những kẻ từng quỳ dưới chân tung hô hắn sẽ đối xử với hắn thế nào. Hắn từng gây thù chuốc oán với nhiều kẻ, không có tu vi ai sẽ bảo vệ hắn…
Không có tu vi hắn không thể làm được gì. Không có tu vi hắn không là gì cả.
Tôn Kỳ vẫn đang miên man suy nghĩ. Hắn ước chi một chưởng của tên truy sát có thể giết chết hắn. Để hắn sống một cuộc đời tàn phế càng khiến hắn đau khổ hơn chết.
Hắn tự hỏi sao lúc đó ông trời không để hắn chết đi.
Tôn Kỳ cố chống tay ngồi dậy, hắn dựa lưng vào vách động, đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía trước trong vô vọng.
Hang động tối đen, lạnh lẽo. Như cuộc đời của hắn hiện tại.
Từng dòng ký ức chạy ngang qua đầu hắn, hắn buông lời hát thầm:
“ Trên cánh đồng, có bông cúc nhỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-to/3129693/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.