“Á… á….á… Tim ta đau quá!” 
“Ta là… vĩ đại. Ta là ánh sáng. Ta là vinh quanh. Ta là trí tuệ. Ta là sáng tạo.” 
“…, ngươi sợ ta. Ta đã mạnh hơn ngươi. Ngươi sợ ta nên ngươi đã sai… giết ta.” 
“Quân đoàn của ta. Hãy theo ta lật đổ… Mang vinh quang về cho chúng ta.” 
“Ta là… Các ngươi hãy quỳ gối trước ta.” 
Một tên thợ mỏ đang đào mỏ bỗng nhiên nổi điên, hắn đứng trên tảng đá khua tay múa chân, ăn nói linh tinh, gào thét điên cuồng. 
Đám thợ mỏ xung quanh dừng tay, tránh sang một bên nhìn tên thợ mỏ điên với ánh mắt nghi hoặc, bọn họ xì xầm bàn tán. 
“Tên A Dực này bị sao vậy? Tự dưng điên điên khùng khùng, nói năng linh tinh.” 
“Ngươi có nghe hiểu hắn nói gì không?” 
“Hắn nói cái gì mà quang minh, cái gì mà trí tuệ… Hắn nói hắn tên là cái gì đó. Ta thật không thể nghe rõ.” 
“Ta còn tưởng chỉ mình ta không nghe được hắn nói tên.” 
“Hắn bị điên rồi! ngươi nghe hắn nói làm gì!” 
Bọn thợ mỏ còn đang tụ tập bàn tán thì đám lính canh đã xuất hiện, tên quản giáo quát: 
“Tụ tập ở đây làm gì? Còn không đi làm việc. Muốn lười biếng sao?” 
“Quản giáo, bọn ta không dám lười biếng, chỉ là A Dực... hắn…” 
“Chuyện của hắn các ngươi không phải lo.” 
Nói xong tên quản giáo phất tay ra lệnh. Hai tên lính tiến lên xốc nách tên A Dực ra ngoài. Tên quản giáo nhìn đám thợ mỏ nói: 
“Hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-to/3129687/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.