Có hai trận hỏa hoạn đang đồng thời diễn ra: một tại Trần gia, một tại khu dân nghèo.
Trận hỏa hoạn tại Trần gia nhanh chóng bị dập tắt, kẻ bên ngoài không mấy ai biết được.
Còn trận hỏa hoạn tại khu dân cư nghèo đang bùng cháy dữ dội. Tất cả dân trong thành đang tập trung chú ý vào ngọn lửa này, tuy thế nhưng bọn hắn lại không có ý giúp đỡ. Dù sao thì bọn dân nghèo sống chết cũng không liên quan đến bọn hắn.
Mà công việc dập lửa vốn là chuyện của phủ thành chủ, bọn hắn nhúng tay vào làm gì?
Nhưng mà binh lính thuộc phủ thành chủ lại chậm chạp không đến, giống như là bọn hắn đang chờ lửa cháy xong thì mới tới dập lửa.
Đám dân nghèo thì vẫn đang than khóc dậy trời, cầu xin binh lính tới dập lửa nhưng bọn lính cứ nhùng nhằng kiếm đủ mọi lý do.
Đúng vào lúc này, Trần gia trưởng lão cùng Trần gia binh lính xuất hiện. Bọn họ như từ trên trời giáng xuống ra tay dập lửa, đồng thời cứu vớt nạn dân.
Đám dân nghèo đang lúc chơi vơi như gặp được cọng rơm cứu mạng, cố bám víu lấy.
Đám các thế lực khác nhìn cảnh này đôi mắt cũng giật giật khó hiểu, sao Trần gia lại tự nhiên tốt như vậy?
Lúc này tại trên một đài cao, có mấy vị trung niên đang ngồi đàm đạo, đưa mắt nhìn về phía đám cháy. Thình lình trong đó là thành chủ cùng mấy vị gia chủ thế lực lớn.
“Trần gia từ lúc nào lại tốt bụng như vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-to/3129660/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.