Thiên Hải lúc này nóng đỏ như một thanh thép, bốn bên vách Thiên Hải bắt đầu hóa lỏng, mềm dẻo như sáp nến, từ từ chảy xuống.
Thần thức của Tôn Kỳ cũng dần tan rã theo, hắn bắt đầu lâm vào mê man.
Tôn Kỳ cố dùng chút sức lực còn lại cầm lên Tịnh Ngọc Bình, hắn mở nắp bình ra.
Một giọt nước màu lam nhạt bay ra khỏi miệng bình lơ lửng trong không trung. Một cảm giác mát lạnh tràn ngập lăng mộ.
Không khí tươi mát làm cho Tôn Kỳ cảm thấy đầu có chút thanh tỉnh, đau đớn cũng được giảm nhẹ một chút.
Ngoài những thứ đó ra tựa hồ giọt nước này cũng không có cái gì quá chấn động, hắn không hiểu tại sao trước đó bọn Thần Chủ lại dặn dò phải cẩn thận khi mở nắp bình vì có thể gây nên động tĩnh không nhỏ.
Tôn Kỳ không biết được rằng từ khi giọt thần thủy ra ngoài, khuân viên trăm dặm quanh Ma Hoàng Sơn, tất cả hơi nước đều rục rịch. Bọn chúng như được triệu hoán, đều bay về một hướng.
Mấy nhóm đạo tặc khu vực gần đó đều cảm nhận được sự khác thường này.
“Đại ca, chuyện này là sao vậy?”
“Không biết nữa. Lão tam, ngươi đọc nhiều sách có biết là chuyện gì không?”
“Chuyện này đệ chưa bao giờ gặp qua trong sách. Nhưng mà có dị tượng tất có cơ duyên.”
“Ý tam đệ là...”
“Có thể là cơ duyên nào đó xuất thế gây ra động tĩnh.”
“Đại ca, vậy chúng ta còn không mau đi đoạt. Động tĩnh lớn như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-to/3129658/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.