Tôn Kỳ ở lâu trong Ma giới học được một bản tính: chỉ cần có nghi ngờ, vậy thì kết luận được rồi, không cần bằng chứng.
Mọi nghi ngờ đều chỉ hướng Ngôn, không phải hắn thì là ai?
Nhưng đây là suy nghĩ của hắn, hắn không có ý định nói ra, vì không có nghĩa gì cả? ai tin lời hắn chứ?
Hắn cũng không cần cố chấp giải oan cho mình, cho dù có bị phán tội chết, với hắn chỉ đơn giản là đổi một bộ thân xác khác.
Nãy giờ, Mặc trưởng lão và Thư trưởng lão liên tục đưa ra những bằng chứng không thể chối cãi, nhưng hắn đang bận miên man suy nghĩ, tai hắn không nghe lọt lời nào.
Khi Mặc trưởng lão và Thư trưởng lão kết thúc luận tội, Hắc Hồ Miêu sắc mặt lạnh như băng, hỏi:
“Ngươi còn gì để nói?”
Thương lắc đầu, hắn cảm thấy mọi lời giải thích đều vô ích, ngược lại lúc này tâm hắn bình thản rất nhiều, thản nhiên đón nhận kết quả.
“Ngươi nhận đã giết Mâu?” Hắc Hồ Miêu lại hỏi.
Thương gật đầu.
“Mấy tên truy tung cũng bị ngươi giết?” Hắc Hồ Miêu tiếp tục.
“Phải!” Thương chỉ đáp lại một tiếng.
Khi lời hắn vừa dứt, một cái tát trời giáng đập mặt hắn vùi vào đất. Thương rên lên đau đớn.
“Tại sao ngươi lại giết bọn hắn rồi còn móc yêu hạch?”
“Tại vì ta cần bổ sung yêu khí.” Thương cứng rắn mở miệng, hắn biết hắn sắp chết rồi, có quỳ xuống van xin thì cũng không được gì, vậy chi bằng khẳng khái ngạo nghễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-to/3129487/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.