Bạch Dã mắt đối mắt với Cao Minh, không hề sợ hãi, hắn nhận ra sát ý trong mắt Cao Minh, nhưng thì sao…. hắn việc gì phải sợ.
Gặp phải ánh mắt kiên nghị của Bạch Dã, Cao Minh cảm thấy khó chơi, xem ra vị bát đệ này thật sự có tâm tranh hùng với hắn. Cao Minh nở nụ cười nhạt quay mặt đi chỗ khác.
Vũ Đông hài lòng, con của hắn phải có dã tâm, không có dã tâm khác nào thứ phế vật.
“Chuyện Ngư Tinh không phải đại bí mất, nhưng các ngươi cũng không nên lắm miệng. Các ngươi hiểu chứ?” Vũ Đông nghiêm giọng hỏi.
“Hài nhi hiểu.” Bạch Dã và Cao Minh đồng loạt lên tiếng.
“Ngươi còn điều gì muốn hỏi không?” Vũ Đông hỏi Bạch Dã.
“Hài nhi không còn chuyện gì.” Bạch Dã chấp tay nói.
“Được. Vậy lui ra đi. Sớm ngày luyện hóa vật kia tăng lên huyết mạch. Ta sau đó còn có nhiệm vụ cho ngươi.” Vũ Đông úp úp mở mở nói.
“Vâng!” Bạch Dã đáp lời, sau đó từ từ lui ra.
Khi Bạch Dã đã ra ngoài, Cao Minh thăm dò hỏi:
“Phụ vương, ngài định giao nhiệm vụ gì cho bát đệ.”
Vũ Đông đưa ánh mắt sắc bén nhìn hắn: “Hửm!?”
Cao Minh vội cúi đầu:
“Là hài nhi lắm lời, mong phụ vương tha tội.”
“Ngươi cứ quản tốt chuyện của mình đi. Mọi chuyện tự có ta sắp xếp.” Vũ Đông lạnh lùng nói.
…
Bạch Dã trở về Phương Nghi cung. Nhân Nhân hồ hởi ra đón.
Bạch Dã nhẹ xoa đầu Nhân Nhân, hắn xốc nách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-to/3129458/chuong-359.html