Bạch Dã trở về cung Phương Nghi, Ninh Hoàng nương nương và Nhân Nhân hồ hởi ra đón.
Nhân Nhân ôm ghì cổ Bạch Dã như không muốn xa rời. Bạch Dã nhẹ nhấc Nhân Nhân đặt lên vai.
“Bát ca, Nhân Nhân rất nhớ ca.”
“Ca cũng nhớ Nhân Nhân.”
“Bát ca có mua quà cho Nhân Nhân không vậy?”
“Tất nhiên là có rồi!”
Bạch Dã phất tay.
Con cá đuối hạ xuống, mười tên thuộc hạ khệnh khạng bê các túi đồ lớn xuống.
Bạch Dã cười đắc ý, hắn giơ tay làm đao chém xuống.
Xoạt! cái túi rách ra một đường.
Từ vết rách, yêu hạch ồ ạt rơi ra như dòng suối nhỏ.
Nhân Nhân vui mừng nhặt yêu hạch lên chơi.
Ninh Hoàng nương nương có chút kinh ngạc:
“Bát nhi, những thứ này là…”
“Đều là tài nguyên Phù Quốc, con vơ vét được.” Bạch Dã thản nhiên nói.
Hắn tại Phù Quốc sa hoa phung phí, hoang dâm vô đạo để mặc cho đám quan lại tham ô bóp cổ dân chúng. Hắn lại tổ chức cờ bạc, mua quan bán chức để thu lấy tiền từ lũ tham quan.
Vậy là tiền của tài nguyên Phù Quốc vô hình trung đều rơi vào tay hắn.
“Như vậy liệu có quá đáng?” Ninh Hoàng nương nương hỏi.
Ninh Hoàng nương nương lo lắng không sai, Vũ Đông giao cho hắn làm quốc vương là mong muốn hắn thể hiện khả năng quản lý, đưa đất nước phát triển, không phải bóc lột của cải dân chúng làm của riêng khiến cho quốc gia kiệt quệ suy tàn.
Ninh Hoàng nương nương lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-to/3129443/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.