Tôn Kỳ và Dạ Tuyết truyền tống gây ra dao động không gian, cổ mãng lập tức chú ý. Con mồi biến mất trong tầm mắt, cổ mãng đùng đùng nổi giận, mắt đảo bốn phương tám hướng truy tìm nhưng mà không có phát hiện.
Cổ mãng há miệng phun ra khí độc một vòng tròn.
Tôn Kỳ và Dạ Tuyết hiện thân đã bị vây trong khí độc, nhất thời không để ý như bình thường hô hấp, hít phải khí độc.
Tôn Kỳ phản ứng nhanh lập tức phong tỏa các lỗ khí trên cơ thể, vận chuyển thần lực ép khí độc ra bên ngoài.
Dạ Tuyết thiếu kinh nghiệm, phản ứng chậm hơn một chút, hít phải một lượng không nhỏ khí độc mới kịp phong bế khí quan. Nàng lập tức lấy ra một kiện bảo vật hình dù. Cây dù treo trên đầu rủ xuống tinh quang bảo vệ nàng khỏi khí độc.
Tôn Kỳ nhìn mà tái mặt, quát lớn:
“Ngu ngốc!”
Dạ Tuyết không hiểu vì sao mình bị mắng, còn đang chuyển bị mắng lại thì đúng lúc này con cổ mãng quay đầu chú ý tới chỗ bọn họ. Thì ra do thần lực dao động của cây dù bị cổ mãng bắt được.
Tôn Kỳ lập tức nắm lấy tay Dạ Tuyết bỏ chạy, lúc này không còn minh văn dịch chuyển chỉ có thể chạy bộ, hắn muốn lợi dụng cây cối, địa hình để tránh tầm mắt của cổ mãng.
Vì sao hắn không tách ra tự bỏ chạy?
Như vậy xác suất bị cổ mãng đuổi theo là 50%. Nếu cổ mãng đuổi theo Dạ Tuyết thì còn tốt nhưng nếu đuổi theo hắn thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-to/3129191/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.