Cuộc thi xếp hạng diễn ra. Luật thi đấu không khác gì lần trước.
Tôn Kỳ dễ dàng vượt qua vòng sơ loại, tiến vào vòng thách đấu.
500 năm qua, từng lớp thiên tài sinh ra, không nhiều người còn nhớ tới Tôn Kỳ, cùng lắm là trở thành bài học cho người sau: Tôn Kỳ thiên phú không tệ nhưng vì ganh ghét, tự tôn quá cao, mới chịu một thất bại mà đã tìm đến nguyện lực, tự hủy tiền đồ.
Trái ngược với sự đi xuống của Tôn Kỳ, Nguyên Sa ngày càng tỏa sáng rực rỡ, hắn là con của gia chủ Thần Đạo Gia, nên nhiều người gọi là Thần Đạo Gia Chi Tử, đôi khi có người bỏ đi chữ gia, trở thành Thần Đạo Chi Tử, đây là cỡ nào danh hiệu!
Ngoài ra Nguyên Sa còn là đệ tử của Bắc Ngạo tướng quân, mặc dù Bắc Ngạo tướng quân chưa từng dạy dỗ, nhưng kế thừa di sản của một vị phong thần lão tướng quân, cũng là lợi ích không thể tưởng tượng nổi.
Ngày xưa Nhật Nguyệt Song Kiệt, Nguyên Sa càng ngày càng tỏa sáng, Dạ Tuyết thì ảm đạm phai mờ, gần đây Dạ Tuyết ít xuất hiện hơn, nghe nói là thường xuyên bế quan.
Vòng thi thứ nhất kết thúc, vòng thứ hai nhanh chóng được tiến hành.
Tôn Kỳ nhìn vào tấm thẻ, hiện số 1245. Hắn mỉm cười, không biết nạn nhân đầu tiên của mình là ai.
Trên sân đấu, đối diện với Tôn Kỳ là một lão học viên, sở dĩ gọi là lão bởi vì vị này tóc đã điểm hoa râm, mặt còn già hơn cả mấy vị phong thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-to/3129158/chuong-659.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.